Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 722: Tạo nghiệp.




Bầu trời đầy cát bụi, không còn một gốc cây ngọn cỏ.

Không khí bốn xung quanh tỏa ra đầy mùi máu tanh của sự tàn sát, mùi thối rữa mục nát của xác chết bao phủ dày đặc.

Những bộ xương khô la liệt trên mặt đất, bầy kển kển kéo nhau đến ăn thịt.

Dịch Phong sững sờ mất một lúc lâu, nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn thật sự cảm thấy kinh ngạc.

Không phải là ở tiên giới tiên khí cũng lơ lửng như vậy sao?

Dịch Phong run lẩy bẩy nhấc chân lên. Động tác của hắn khiến cho đàn kền kên ngẩng đầu lên, con nào con nấy mắt đỏ sọc màu máu, khiến cho Dịch Phong sợ hãi nhanh chóng thu chân lại.

Tiếng đám kền kền mắt đỏ sọc màu máu thét lên vang động trời đất! Dịch Phong sợ hãi liên tục lùi lại phía sau.

Trong lúc lùi lại phía sau, chân hắn vấp phải một bộ xương khô và trượt ngã, bàn tay hắn chạm phải một thứ gì đó mềm mềm lạnh lạnh.

Cúi đầu nhìn xuống, một vật để màu đen tuyền với ba cái đuôi dài uyển chuyển nôn ra trước mặt hắn một lá thư.

Con rắn chuyển động cắn một cái vào cánh tay của Dịch Phong.

"ÁII!" Tiếng hét đây kinh ngạc vang lên, xé rách không gian âm u tối tăm.

Dịch Phong hét thất thanh, hất tung con rắn trên tay xuống đất, sau đó lấy con dao giấu trong giày ra, không chút do dự chém mạnh vào vết cắn trên cánh tay. Hắn thở hổn hển, máu liên tục chảy ra!

Hay lắm, người khác là một nam chủ nắm quốc sự trong tay, nữ nhân chết rạp dưới tay hắn, lật tay thành mây, trở tay thành mưa.

Hắn đã ở một thế giới khác hai mươi năm. Mới đó mà đã hai mươi năm rồi!

Còn hắn thì sao? Mỹ nữ còn chưa được gặp, chưa được đụng chạm, chẳng nhẽ hắn lại phải chết vì bị một con rắn cắn hay sao?

Cho đến khi hắn nôn ra một vũng máu trên mặt đất, Dịch Phong mới ngừng vận khí mười hai chu thiên để giải độc.

Sau khi xác nhận trong cơ thể không có độc, Dịch Phong mới tiếp tục bước vào sa mạc trong hoang mạc.

Động vật ở đây tất cả đều trở nên dị dạng. Mấy bộ xương kia cũng vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ. Đến một người còn sống hắn cũng chưa từng nhìn thấy. Xung quanh không có người nào cả.

Sau một hồi lâu đi trong sa mạc, cuối cùng Dịch Phong cũng nhìn thấy một tế đàn.

Bốn phía tế đàn được bao quanh bởi bốn cột trụ lớn cao vút tận trời, trên mỗi cột được buộc bằng một sợi dây xích màu đen.

Sợi dây xích kéo dài đến tận tế đàn và tụ lại ở chính giữa tế đàn.

Ổ chính giữa tế đàn có một lồng giam được trói bởi bốn sợi dây xích.

Dịch Phong đứng bên dưới, ngẩng đầu nhìn tế đàn trước mặt hắn. Một cơn gió thổi đến cuốn theo đầy cát bụi và mùi mục nát thối rữa của xác chết.

Dịch Phong đưa tay lên che mặt, đầu vẫn hướng về phía tế đàn.

Đây là đâu?

Nếu có lồng giam thì quanh đây có thể có người. Chỉ cần gặp được ai đó là hắn có thể hỏi ra nơi này là đâu.

Dịch Phong bước về phía trước nhưng không có ai. Một giọng nói giống như của Hồng Chung Trấn Thiên từ bốn phía vọng lại: "Tội nhân Khương Chí, thân là chủ của một lục địa, nhưng phạm tội phản nghịch cửu thiên, bị lưu đày đến đảo Ám Ảnh"

Giọng nói vừa dứt, sợi dây xích bắt đầu rung lên.

Trong lồng giam lóe lên một tia sáng, có một bóng người xuất hiện ở trong đó.

Cửa lồng giam đã được mở ra. Dịch Phong vui mừng khôn xiết y da! Cuối cùng cũng tìm được người còn sống rồi!

Dịch Phong nhanh chóng chạy lên tế đàn. Vào lúc lồng giam vừa được mở ra, một nữ nhân mặc đồ màu đỏ từ bên trong bước ra.

Tà váy nàng ta đỏ rực bay phất phơ trong gió, giống như một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt giữa sa mạc.

Gương mặt lạnh lùng nhưng vô cùng tuyệt đẹp, tựa như băng tuyết lạnh lẽo trong mùa đông lạnh giá. Nóng như cái nắng thiêu đốt của tháng bảy, nhưng cũng lạnh như băng tuyết của tháng mười hai.

"Xin cho hỏi vị nữ hiệp này tới từ đâu?" Dịch Phong vội vàng bước lên tế đàn và hỏi nữ nhân mặc đồ đỏ.

Nữ nhân áo đỏ quay đầu lại, gương mặt tuyệt đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng liếc nhìn Dịch Phong một cái, sau đó quay đầu lại không nói gì.

"Này, ta chỉ muốn hỏi đây là đâu?" Hắn lại hỏi.

Nữ nhân áo đỏ vẫn không quay đầu lại, đưa mắt nhìn quanh lục địa sa mạc một lượt.

"Không phải ngươi là người câm điếc đấy chứ." Dịch Phong vừa nhìn nữ nhân mặc đồ đỏ vừa lẩm bẩm.

Nữ nhân mặc áo đỏ vẫn không có phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn xa xăm xung quanh, nỗi buồn hiện lên trong ánh mặt nàng ta.

"Đáng thương quá." Dịch Phong nhìn nữ nhân, lắc đầu thở dài:

"Không những câm điếc mà ngươi còn bị mù nữa"

"Đáng thương quá, đáng tiếc quá..." Dịch Phong nói xong, nghĩ một hồi rồi tiến về phía trước và dùng tay ra hiệu: "Này, nơi này..." Và chỉ chỉ vào đầu: "Ngươi biết không?"

Nữ nhân mặc đồ đỏ vẫn nhìn Dịch Phong với gương mặt vô tình.

Nhưng sau đó nàng ta đưa tay ra và chỉ về phía bên cạnh tế đàn.