Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 720: Đi đến một nơi mà chủ nhân sẽ không đến




Dịch Phong ở phía bên trong đã yên tĩnh.

Khuôn mặt u ám không nói gì.

Ngước đầu lên không cần dùng đến thần thức cách một cánh cửa cũng có thể nghe ra được giọng nói của Ngô Vĩnh Hồng.

Vừa hay, hắn cũng có việc muốn dặn dò.

"Đến đây" Hắn nói, giọng nói u sầu ảm đạm: "Bảo những đứa đệ tử kia không cản trở về nữa. Kể từ hôm nay ta sẽ bế quan"

"Vâng"

Ngô Vĩnh Hồng đáp lời.

"Còn việc gì nữa không"

"Không ạ"

"Thế thì lui xuống đi"

"Vâng" Đám người Ngô Vĩnh Hồng lui xuống.

Sở Cuồng Sư đi theo phía sau, không khỏi mở miệng nghi hoặc:

"Xem ra có về như là tiên sinh đang đợi ba người chúng ta tới."

Đi tới còn chưa kịp nói gì đã bắt đầu dặn dò.

Đây là từ sớm đã biết rằng chúng ta sẽ tới.

"Nói vậy xem ra, cơn động đất vừa nãy có khi nào là tiên sinh gọi chúng ta tới hay không?"

"Ngay đến cả đại hội tông môn cũng không mở nữa. Xem ra là đã có chuyện gì chọc tức khiến tiên sinh không được vui rồi."

Mấy người vừa nói vừa đi xuống núi.

Võ quán.

Lúc này ở trong chiếc giếng khô, một bộ xương bỗng nhiên nhảy bật lên.

Giọng nói yếu ớt của hắn ta truyền ra từ bên trong giếng.

"Huynh đệ, cứu cứu... ta..."

Mấy người Cẩu Tử không ăn không uống canh trừng ngày đêm bên cạnh giếng, nghe thấy giọng nói yếu ớt này, ai nấy đều không khỏi phấn khởi khôn xiết.

"Đại ca, đại ca, cuối cùng thì huynh cũng ra được rồi."

Mấy người nói xong, hợp lực đẩy tảng đá lớn ở bên trên giếng ra.

Dồn toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể đẩy hở ra một chiếc khe nhỏ.

May mà Lâu Bản Vĩ ở bên dưới còn có chút sức lực, phối hợp với mấy người đẩy tảng đá lớn hổ ra được một phần ba.

"Các huynh đệ, hãy kéo hộp sọ của ta lên trước đi..."

"Đúng đúng đúng."

Âm hồn bay xuống dưới, ôm lấy xương của Lâu Bản Vĩ lên trên.

Còn định xuống dưới ôm từng khúc xương một mang lên, lại nghe thấy giọng nói ngăn cản của Lâu Bản Vĩ.

"Đừng ôm nữa, mau chạy đi, mau chạy đi, mau chạy đi"

Lâu Bản Vĩ nói xong, hộp sọ đã vội vàng chạy ra phía ngoài rồi.

"Đại ca, huynh không cần cơ thể nữa à?" Cẩu Tử không nhịn được gọi với.

"Cơ thể sau này bản thân ta sẽ tự tìm lại, mau chạy đi mau chạy đi, bây giờ chủ nhân sắp quay lại rồi, chúng ta sẽ chết chắc đấy."

"Lúc đó không phải chỉ là những trận đánh nhỏ như bình thường đâu..." Hắn ta lẩm bẩm một mình, vô cùng sốt ruột.

Đám người Cấu Tử hiểu ý, mau chóng chạy theo Lâu Bản Vĩ. Mấy người ra khỏi cửa võ quán rồi biến mất ngay sau đám khói mù mịt.

Cách xa hàng vạn dặm.

Năm người đi trong hoang mạc.

"Ca, bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?" Cẩu Tử quan sát xung quanh, chau mày lại: "Cái nơi chim còn chẳng thèm ỉa này, chúng ta vừa mới cướp được nhiều vàng như thế, cần phải tìm một nơi để phung phí chứ"

"Đúng thế"

Lâu Bản Vĩ kéo theo cằm, trầm ngâm nói: "Lần này ra ngoài, thứ nhất là để trốn thoát khỏi sự hủy hoại của chủ nhân, thứ hai là nhân khoảng thời gian này để tiêu hết số vàng"

"Vì thế, chúng ta nên đi đến một nơi mà chủ nhân sẽ không đến, nhưng cần phải có dân cư, có thể sống tiêu dao tự tại, tiêu hết vàng rồi trở về."

Lâu Bản Vĩ nói xong liền bật cười he he.

"Ta biết phải đi đâu rồi" Hắn ta nói với vẻ đầy tự tin.

"Đi đâu?"

"Tiên giới."

Ánh mắt của mấy người phía sau sáng rực lên.

"Đại ca uy võ. Đại ca anh minh."

"Võ Đế nhận triệu hoán của Tiên giới, phải đi Trung Châu Tiên giới Truyền Tống trận của Tiên Giang lục địa, khi đến Tiên giới, Truyền Tống trận tự có sứ giả Tiên giới dẫn đường"

Đọc xong hai dòng này, Dịch Phong đóng quyển sách trên tay lại. Hít một hơi thật sâu, hắn đặt sách xuống, xoay người bước ra ngoài. Sau một trăm ngày bế quan, Dịch Phong xuất quan, một năm cũng không tới mấy trăm ngày, hắn không muốn phí thời gian cho việc khiến bản thân hồn bay phách tán thật sự.

Mặc dù khi nói đến Tiên giới, hắn có thể không khác mấy với phàm nhân ở Tiên Giang lục địa, nhưng chí ít hắn cũng được coi là có tu vi. Hơn nữa hiện tại hắn cũng có thể tu luyện, ít nhất khi hắn đến Tiên giới cũng sẽ không ở tầng lớp thấp nhất. Nếu như nói đến Tiên giới mà vẫn chỉ có thể làm một kẻ ăn hại, thế thì dùng một từ xâu chuỗi nhân sinh thôi: "Cấu thả!"

Sau khi Dịch Phong xuất quan, hắn cũng thả Mạn Mạn ra. Hắn cưỡi lên Mạn Mạn và triệu tập một vài người của Thiên Địa Môn tới. Hôm nay là ngày Dịch Phong xuất quan, tất cả người của Thiên Địa Môn đều tề tựu đông đủ và kính cẩn đứng ở phía dưới.

"Các vị, hôm nay, ta muốn tạm thời rời khỏi chỗ này." Một giọng nói uy nghiêm từ trên cao truyền đến.

Con ốc sên khổng lồ đè lên khiến mọi người đều không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể răm rắp ngoan ngoãn cúi thấp đầu lắng nghe lời giáo huấn.

"Sau khi ta đi, Thiên Địa Môn này phải giao cho các vị giúp ta trông coi rồi" Hắn nói.

"Rõ!"