Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 718: Kiểu người nông cạn




Nhìn về phía bóng lưng biến mất của người bán thịt lợn, lão già Vương lại chìm vào trầm tư suy nghĩ.

"Nhưng mà tại sao tiên sinh lại lựa chọn thành thật về thân phận của mình cơ chứ?"

"Đúng thế, trước đây tiên sinh vẫn luôn giả vờ làm người bình thường mà"

"Lẽ nào..." Lão già Vương đột nhiên kinh sợ: "Lẽ nào tiên sinh bắt đầu nhập cuộc rồi hay sao?"

Mấy người nghe thấy thế như thấy sấm chớp nổ trong đầu.

Bọn họ tất cả những người ở bên cạnh tiên sinh, ngay từ đầu đã ít nhiều biết được rằng tiên sinh đang bày bố một ván cờ kinh thiên.

Bây giờ tiên sinh lại đột nhiên từ bỏ thân phận người bình thường của mình, không phải là thể hiện cho việc tiên sinh bắt đầu nhập cuộc rồi hay sao.

Sau khi Dịch Phong rời khỏi nhà hàng xóm đang nướng khoai lang, lại tiếp tục thành thật về sự lợi hại của bản thân mình với vài người quen biết.

Không ngờ lại không hề có ai kinh ngạc.

Một người bởi vì có được tu vi Võ Đế mà vui mừng khôn xiết như hắn lại giống như bị tạt hết gáo nước lạnh này sang gáo nước lạnh khác.

Càng ngày càng cảm nhận được sự nhạt nhẽo vô vị của những người bình thường này.

Nhưng hắn vẫn không có ý định làm người áo gấm đi đêm.

Dựa vào việc nói đám người bình thường này không biết được sự lợi hại của hắn. Vậy thì phải để hành động nói cho bọn họ biết.

Một thời gian dài sau kể từ đó, trong Bình Giang thành vẫn luôn nhìn thấy một bóng dáng bay lượn trên bầu trời.

Khi người bán thịt lợn chặt thủ lợn lại nhìn thấy Dịch Phong đi ra từ trong võ quán.

Còn chưa kịp đợi hắn ta chào hỏi thì đã nhìn thấy Dịch Phong bay từ dưới mặt đất lên, hai chân hoàn toàn rời khỏi mặt đất. Sau đó mỉm cười đầy ma mị với hắn ta rồi biến mất.

Hoặc, khi cô nương Tiểu Kiều xinh đẹp của Hồng Lâu đang đi ở trong ngõ, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một chậu hoa, khi nàng ta còn chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể đã bị một người ôm lấy rồi bay vụt lên biến mất luôn tại chỗ.

Đợi đến khi bừng tỉnh chỉ nhìn thấy một người thanh niên đang đứng đối diện vén tóc mái.

"Không cần hỏi ta là ai" Nói xong, hất tay bay vút lên.

Hoặc là đại nương ngồi giặt quần áo bên sông, nhìn thấy một bóng người ở bờ bên kia điên cuồng giáng những nắm đấm xuống dưới sông, khiến nước sông vút lên trời cao.

Khi bức màn nước buông xuống, chỉ nhìn thấy người nam nhân hướng về chính mình ở bờ đối diện thổi vào nắm đấm rồi cười ma mị, tiêu sái rời đi...

Rất nhanh, chỉ vỏn vẹn Bình Giang thành đã không thể làm thỏa mãn được việc Dịch Phong thể hiện sự lợi hại của bản thân.

Vừa hay, ở đây không phải còn có một trăm người đệ tử hay sao, để bọn họ truyền kinh cho mình.

Một trăm người đi tới một trăm nơi, người ở một trăm nơi đó lại kể cho những người ở nơi khác. Thế thì tên tuổi của bản thân sẽ vang danh khắp cả Tiên Giang lục địa không phải là việc trong tầm tay hay sao?

Dịch Phong không giấu được nụ cười. Không còn cách nào khác, hắn chính là kiểu người nông cạn như thế.

Việc quan trọng nhất trước mắt là đặt một biệt danh cho mình để bọn họ đi truyền bá.

Đại hiệp phong vân, đại nhân chưởng thiên? quá tầm thường không được.

Thiên hạ đệ nhất, độc cô cầu bại? Quá quê mùa cũng không được.

Cho đến khi đã đi đến Thiên Địa môn, Dịch Phong vẫn chưa nghĩ ra được cái tên có thể xứng danh với bản thân.

Vừa hay nhìn thấy đám người Ngô Vĩnh Hồng đi ra từ Thiên Địa môn.

Dịch Phong nhìn về phía đám người Ngô Vĩnh Hồng, kể từ khi bản thân thu nạp ba người, ba tên lão đầu khô quắt không còn phải lo cơm ăn áo mặc nữa, đều đã tròn lên không ít, khí sắc cũng tốt hơn.

"Lão Ngô" Hắn gọi: "Đi đâu thế?"

Đi theo sau Ngô Vĩnh Hồng còn có Tôn Chư Cát và Sở Cuồng Sư nhìn thấy Dịch Phong, liền vội vàng thấp người hành lễ: "Xin chào Tiên sinh. Chúng tôi đang đi mua đồ ăn và một số thứ mà tông môn cần"

"Ừm, xem ra các người dạo này sống tốt đấy chứ nhỉ" Dịch Phong nói xong liền thở dài một hơi: "Không giống như ta, mấy ngày gần đây không thể tránh khỏi buồn phiền."

"Tiên sinh hết lòng lo lắng, ta đây quả là khâm phục" Ba người Ngô Vĩnh Hồng nói.

"y, buồn phiền của ta, đám người bình thường các ngươi, không hiểu được, thôi bỏ đi" Nói xong, Dịch Phong chắp tay ra sau lưng, nâng cằm ngước nhìn lên bầu trời lắc lắc đầu.

"Đúng" Ngô Vĩnh Hồng đáp lời.

Dịch Phong chau mày lại: "Ngươi hỏi đi, buồn phiền gì"

"Ặc.." Ngô Vĩnh Hồng nghẹn lại: "Buồn phiền gì?"

Làn gió ở trên núi khẽ thổi qua, thổi rối bộ tóc mái của Dịch Phong, hắn vừa hất tóc, u sầu và bất lực nói: "Buồn phiền vì việc là thiên hạ vô địch"

"Đúng" Ngô Vĩnh Hồng lên tiếng đáp lời.

Sở Cuồng Sư ở phía sau vừa kéo góc áo của Ngô Vĩnh Hồng.

Hắn ta bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ngước đầu lên một cách mạnh mẽ, liên tục lùi về phía sau, va vào khiến Sở Cuồng Sư và Tôn Chư Cát ở phía sau cũng liên tục lùi về phía sau.