Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 707: Mùi của tiền vàng




Nàng ta hất mái tóc đen sang một bên nhẹ nhàng đi về phía Lâu Bản Vĩ.

"Mắt ta vừa nãy không cẩn thận bị cát bay vào, ca ca cũng giúp ta thổi một cái..."

Trong lúc nhất thời hoàn cảnh tĩnh lặng bên trong sát trận được thay thế bằng ánh lửa ma trơi lập lòe, âm nhạc vui tươi, hạnh phúc.

Một đám người nhảy múa xung quanh một người áo đen. Chỉ thấy bàn tay người mặc áo đen kia từ bên trái sờ đến bên phải, từ phía trên sờ xuống phía dưới.

Tiếng cười của bộ xương khô trong cổ họng hắn ta quanh quẩn vang vọng khắp nơi trong sát trận.

Sau ba ngày ba đêm, Lâu Bản Vĩ vẫn còn rất sung sức nhưng bảy nữ nhân kia đã chịu đựng không nổi.

Những Tử Linh làm nhiệm vụ phát sáng cũng mệt mỏi đến mức hôn mê bất tỉnh hơn một nửa.

Linh Vương của đám Tử Linh cũng không chịu nổi nữa nói: "Tinh Ị?

lực của ngươi cũng tốt quá đi "Đại ca, nghỉ ngơi, nghỉ một chút đi..."

Nó đã mệt muốn chết, không nhịn được nữa mà mở miệng.

Lâu Bản Vĩ bất mãn mà nhìn về phía Linh Vương: "Tiểu Linh Tử, thân thể của ngươi kém quá đi"

"Tất nhiên, tất nhiên. Ai có thể so sánh với đại ca được chứ! Đại ca oai hùng chấn động cửu thiên, thiên hạ không ai có thể so sánh!" Linh Vương nói.

"Ta thật sự suy nghĩ cho đại ca thôi. Ngài lợi hại như vậy nhưng mấy tiểu cô nương thì không chịu được nữa đâu. Nếu không dừng lại có khi mấy nàng ấy sẽ mệt chết mất, đến lúc đó đại ca chẳng phải lại thiếu mất bảy đóa hoa giải sầu hay sao?"

"Nói có lý." Lâu Bản Vĩ ngừng lại làm tất cả mọi người như trút được gánh nặng.

Bảy tỷ muội thì tê liệt ngã xuống đất, há miệng thở phì phò.

Con mẹ nó, người này nhảy dữ quá.

Mấy người bắt đầu nghỉ ngơi. Một lát sau, con rết Dạ Phong bò lên trên một tảng đá sau đó cơ thể nó cong lên, chỉ trong chốc lát nó đã chui xuống đất.

Qua một lát, nó lại bò lên, đôi mắt sáng như ánh sao nhìn Lâu Bản Vĩ quơ chân múa tay.

"Đại ca, đại ca! Có chuyện vô cùng tốt!"

"Làm sao vậy?"

"Ta vừa rồi ở trong bùn đất ngửi thấy có mùi tiền!" Con rết Dạ Phong nói.

"Hả?" Bộ xương khô từ trên tảng đá nhảy dựng lên, kích động nói: "Tiền? Chỗ nào, chỗ nào?"

"Ố hướng đông nam, ngay trong hoang vu giới này" Con rết Dạ Phong chỉ về một hướng rồi nói: "Chúng ta có nên đi cướp đoạt một chuyến hay không?"

"Đi!" Lâu Bản Vĩ nhấc ngón tay chỉ thẳng vào không trung.

Trong nháy mắt, sương mù quỷ dị hắc ám tràn ngập hoang vu tĩnh mịch dần tản ra, kết giới ở chỗ này bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Mọi người đứng bên cạnh sợ đến ngây người.

Chuyện này... Sát trận mấy kỷ nguyên không thể phá giải đã bị phá rồi sao?

Chỉ cần dùng một ngón tay, rất nhẹ nhàng... ?

Hơn nữa loại phá hủy này cũng không phải kiểu giống như Linh Vương lúc trước ở bên ngoài bắt bảy tỷ muội kia vào đây, mà thật sự là đã bị phá.

Linh Vương ở chỗ này mệt nhọc vô số kỷ nguyên, nó cũng đã quên mất cụ thể là bao nhiêu lâu. Bầu không khí vốn mục nát nay được thay thế bằng không khí tươi mát, đập vào chóp mũi mà nó vẫn còn khiếp sợ chưa tỉnh táo lại được.

Ngay sau đó, nó hét lên thất thanh. Thì ra sau khi kết giới tan vỡ, sương mù tản ra cũng là lúc ánh sáng chiếu vào.

Bị nhốt quá lâu ở nơi âm u không có ban ngày này làm nó suýt chút nữa quên mất, Tử Linh không thể tiếp xúc với ánh sáng.

Tiếng thét chói tai, kêu rên, chạy trốn đồng thời vang lên khắp nơi. Ánh mắt Linh Vương liếc về phía Lâu Bản Vĩ đảo qua đảo lại.

Trong đầu nó bất chợt lóe lên một suy nghĩ nhanh như chớp.

"Đại ca, đại ca, ta sắp chết." Linh Vương ôm đầu thét lên chói tai:

"Ta không thể đi theo một người đẹp trai tận trời, cổ kim không ai sánh kịp, mị lực bắn ra bốn phía, người gặp người thích hoa gặp hoa nở như đại ca để làm tùy tùng, làm trâu làm ngựa là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của ta, đại ca, không..."

Lâu Bản Vĩ không thèm liếc mắt nhìn nó một cái mà chỉ vung tay lên. Ngay lập tức xung quanh người nó được bao phủ một lớp sương mù đen như mực.

"Đi, đi kiếm kim tệ."

Tử Linh không thể nhìn thấy ánh sáng, đó là nguyên tắc của Thiên đạo và quy luật của đạo lý. Nhưng bây giờ, chỉ cần nâng tay lên thì tất cả đều xem như không có gì.

Linh Vương rùng mình. Nó không dám nghĩ ngợi sâu xa hơn nữa, vội vội vàng vàng đuổi theo bọn người Lâu Bản Vĩ đã chuẩn bị rời đi.

"Đại ca, chờ ta!"

Vùng Đông Nam hoang vu là một vũ trụ nhỏ độc lập. Ngay khi bóng người vừa lóe lên, mười hai con người lập tức đi vào cánh cửa của vũ trụ nhỏ bé này. Một vũ trụ giăng đây kết giới, trùng trùng điệp điệp biết bao hiểm nguy và dày đặc các loại trận pháp.

Tuy nhiên, Lâu Bản Vĩ lại vô cùng say mê, ngửa đầu và hít một hơi thật sâu: "Quả nhiên ở đây tràn ngập mùi vị của tiền vàng!"

Hắn ta vừa nói, vừa gõ nhẹ vào xương bàn tay màu trắng.