Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 705: Tại hạ là Lâu Bản Vĩ




lì "A! Vô cùng hoàn mỹ, chỉ là chi tiết cụ thể hơi thiếu một chút:

Cẩu Tử nghiêm túc gật đầu, sau đó ánh mắt nó liếc qua, mang theo con rết, gấu đen vây quanh người Lâu Bản Vĩ.

Chó đem hai ống quần của Lâu Bản Vĩ cuốn lên hai vòng. Còn gấu đen thì lột hai đầu sợi khỏi quần áo.

Sau đó con rết thu nhỏ người lại bò lên ngực Lâu Bản Vĩ. Nó cuốn người thành một vòng, co đầu rút cổ lại tạo thành một hình trái tim.

Sau khi trang điểm xong, Cẩu Tử vỗ móng vuốt kêu lên: "Được rồi, hoàn mỹ. Đại ca đẹp trai nhất thiên hạ"

"Ha ha ha!"

Lâu Bản Vĩ chống nạnh, phá lên cười một cách thỏa mãn.

Thấy thế, ánh mắt Linh Vương khẽ động. Nó giơ ngón cái về phía Lâu Bản Vĩ xúc động nói: "Đại nhân thật đúng là đẹp trai không biên giới. Nếu tiểu nhân có một phần vạn dung nhan và khí chất của đại nhân thì đời này cũng cảm thấy mỹ mãn"

"Không tồi, ta rất thích kiểu người thành thật như ngươi!" Lâu Bản Vĩ tán thưởng nhìn hắn một cái.

Chuyện này làm Linh Vương mặt mày hớn hở.

"Đại nhân chờ một lát, ta lập tức bắt mấy muội tử này lại đây cho ngươi."

Ánh mắt Linh Vương khẽ động, toàn bộ linh hồn thể của nó đột nhiên phóng to hóa thành một cơn gió lốc cực mạnh trong không gian hướng về phía ngoài của thế giới hoang vu này quét qua.

Những nơi nó đi qua, vô số Linh Tử bên trong thế giới hoang vu này đều quỳ rạp xuống trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.

Lúc này, bên ngoài rìa hoang vu giới có bảy nữ tử đang ngồi xếp bằng.

Các nàng môi hồng răng trắng, trên người mỗi nàng đều mặc xiêm y, phục sức khác nhau màu sắc rực rỡ, hồng, lam, xanh, tím, lục màu nào cũng có Có lẽ bởi vì các nàng trời sinh đã có một cơ thể quyến rũ, mị hoặc cho nên cách ăn mặc cũng cực kỳ lộ liễu. Da thịt trắng nõn lộ ra ngoài như ẩn như hiện, đặc biệt thân hình mềm mại như rắn nước càng mang đến cảm giác quyến rũ tận xương.

"Mấy người kia cũng đi vào đó hơn hai mươi canh giờ rồi, không biết hiện tại như thế nào." Nữ tử mặc áo đỏ trong bảy nàng lẩm bẩm lên tiếng "Nói không chừng, có lẽ bọn họ chỉ còn chút hơi tàn, hoặc là đã sớm chết trong tay các tử linh rồi." Một nữ tử áo xanh nói: "Rốt cuộc bình thường bảy tỷ muội chúng ta vào đó tu luyện nhiều nhất cũng chỉ trụ được một canh giờ, càng không dám vào sâu bên trong"

"Đừng có xem thường kẻ địch, rốt cuộc bọn họ cũng là những người mà sư tôn coi là kẻ địch" Nữ tử áo lam ở gần bên cạnh nàng cất tiếng nói: "Cho nên đừng có thiếu cảnh giác, chú ý quan sát tất cả động tĩnh là được"

"ỪP Nữ tử áo đỏ gật đầu, chỉ có điều nàng ta chợt nhớ tới cái gì đó nên lại khẽ thở dài.

"Thất muội sao lại thở dài vậy?" Nữ tử áo lam hỏi.

"Ta đang nghĩ, chúng ta cùng mấy người kia thật ra rất giống nhau. Không phải đều không được tự do, không thể thoát khỏi nhà giam này hay sao?" Nữ tử áo đỏ nhíu mày nói.

"Chỉ có một điều duy nhất không giống là bọn họ bị nhốt trong đó, còn chúng ta lại bị nhốt ở ngoài này"

Nghe nàng nói vậy, đôi mắt xinh đẹp của những nữ tử còn lại đều trở nên ảm đạm.

Nỗi khổ trong đó có ai lại không biết đâu cơ chứ.

Đúng lúc này, biến cố bỗng nhiên phát sinh, từ bên trong hoang vu giới, một luồng gió lốc vô cùng mạnh quét về phía bọn họ.

"Đây là cái gì?"

Bảy nàng bỗng nhiên đứng thẳng lên, gương mặt xinh đẹp bao phủ cảm giác có nguy hiểm.

"Đây là... Chẳng lẽ đây chính là vị Linh Vương trong truyền thuyết ở bên trong hoang vu giới. Vị kia chính là Tử Linh thần bí và mạnh mẽ nhất sao?" Nữ tử áo đỏ trừng mắt nói.

"Mục tiêu của nó hình như là chúng ta."

"Chẳng lẽ nó còn có thể phá vỡ kết giới sao?"

Tiếng nói vừa dứt thì cơn gió lốc điên cuồng kia cũng ập tới phá vỡ kết giới mang bảy người cuốn vào trong. Tất cả bọn họ đều không có chút sức phản kháng nào đã bị cuốn vào sâu bên trong hoang vu giới.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc bảy tỷ muội tỉnh lại thì phát hiện ra khắp nơi xung quanh đều là những cơn gió lốc đang gào thét.

"Đây chính là bên trong hoang vu giới sao?"

"Tại sao chúng ta lại bị cuốn vào trong hoang vu giới?"

"Ta nhớ ra rồi, chắc chắn vị Linh Vương trong hoang vu giới này động thủ với chúng ta."

Bảy tỷ muội tỉnh táo lại, cả đám đều thấp thỏm lo âu.

Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ truyền đến.

"Ai nha, bảy vị tiểu tỷ tỷ đã tỉnh rồi. Tiểu Linh Tử! Nhanh! Đi sắp xếp đẩy bầu không khí lên nào."

"Dạ!"

Linh Vương đáp lời sau đó quát lên: "Tổ không khí! Lên!"

Tiếng của nó vừa dứt thì đã thấy vô số Tử Linh hướng về phía này bay đến.

Dưới ánh mắt sợ hãi của bảy tỷ muội, chúng nó phát ra quỷ hỏa trên thân mình, động tác đều nhịp, mang đến cảm giác lập loè theo tiết tấu, hiện trường dường như biến thành một sân khấu lớn với một ngọn đèn dầu lộng lẫy.

"Tổ âm nhạc, lên." Linh Vương lại hét lớn một tiếng.

Lại có vô số Tử Linh bay ra. Trong miệng chúng nó phát ra đủ loại âm thanh, kết hợp với nhau tạo thành tiết tấu, làm cho người ta không tự chủ được nhún nhảy theo điệu nhạc.

Cuối cùng trong không trung vang lên một tiếng sét. Lâu Bản Vĩ từ trên trời giáng xuống, tỏa sáng trên sân khấu.

"Bảy vị tiểu tỷ tỷ! Rất hân hạnh được gặp mặt. Tại hạ là Lâu Bản Vĩ"