Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 703: Nỗi khổ này của ngươi ca hiểu mà




Vì kế hoạch hành động đêm nay, đế quốc Vân Đỉnh đế quốc có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng.

Bọn họ bao vây toàn bộ xung quanh Hồng Lâu, lặng lẽ bắt đầu bố trí trận pháp mà không gây nên bất cứ một tiếng động nào.

Hai người Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương đích thân ra tay bố trí một lớp lá chắn, đề phòng người ở bên trong phát hiện ra động tĩnh.

"Trận pháp bố trí thế nào rồi?" Diệt Thế hỏi.

"Chỉ còn một khắc nữa là xong"

Vân Đỉnh quốc vương nhếch miệng nói: "Sau khi hoàn thành, nơi đó sẽ trở thành một cái lồng giam cực lớn, bất luận kẻ nào cũng không thể chạy thoát. Sau đó Truyền Tống Trận sẽ được khởi động, đem cả bốn tên này truyền tống đến sát trận dưới địa cung."

"Rất tốt." Diệt Thế tươi cười.

"Buồn cười nhất là mấy tên tiểu tử này, chết đã đến nơi rồi mà còn không biết. Vậy mà còn đến một chỗ nhỏ xíu như Hồng Lâu này chơi đùa vui vẻ. Đúng là chết thế nào cũng không biết" Mặt Vân Đỉnh quốc vương đầy trào phúng nói.

"Cũng đừng cao hứng quá sớm, chưa đến thời khắc cuối cùng thì không ai biết sẽ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn đâu" Diệt Thế đè bàn tay xuống, nói lời thấm thía nhắc nhở, nhưng trên mặt hắn lại cười tươi như hoa.

Một lát sau, một bóng đen lặng lẽ đi tới khẽ gật đầu về phía hai người Diệt Thế.

Thấy thế, hai người bọn họ liếc nhìn nhau rồi giơ bàn tay lên.

Mọi người nhận được tín hiệu, toàn bộ ngay lập tức rút khỏi trận pháp.

Bên ngoài trận pháp, Vân Đỉnh quốc vương đọc chú ngữ, trong tay lấy ra một tấm truyền tống phù cực lớn.

Sau một loạt chú ngữ, Truyền Tống Trận bỗng phát ra tia sáng chói mắt, bao phủ toàn bộ Hồng Lâu.

"Tiếp tục hát, tiếp tục múa đi!"

Trong phòng, ngay lúc Lâu Bổn Vĩ đem rượu dội xuống xương cốt của mình và cảm nhận bầu không vui sướng nơi đây thì cùng lúc đó, một luồng ánh sáng bay đến kéo tất cả bọn họ vào trong đó.

"Ai nha, có chuyện gì vậy?"

"Muội muội, muội muội đi đâu rồi?"

"Ca, tốc độ này nhanh quá, ta muốn ói."

"Khánh! Cố nhịn xuống đi"

"Chân của ta, ta bị rớt một cái chân rồi. Ca! Giúp ta tìm với."

"Gấu lớn, đầu trọc lại tới chém cây rồi!"

Ba yêu một người trong tình trạng say khướt, lấy tốc độ cực nhanh truyền tống đến sát trận dưới địa cung đế quốc Vân Đỉnh "Ha ha ha ha!"

Nhìn thấy bốn người bọn chúng đã sắp chết đến nơi mà còn ở đó ăn nói luyên thuyên, Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương phát ra tiếng cười to cực kì châm chọc.

Mọi chuyện hết thảy đã kết thúc, Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương ở trong cung điện nâng chén cụng ly chúc mừng nhau.

"Ha ha ha!"

"Cụng ly vì thành công của chúng ta" Vân Đỉnh quốc vương cười vang nói.

"Cụng ly thì cụng ly, nhưng cái sát trận dưới địa cung của ngươi có sơ hở nào không vậy?" Diệt Thế còn nghi ngờ hỏi.

"Yên tâm đi!"

Vân Đỉnh quốc vương như đã dự liệu từ trước nói: "Sát trận này được lưu lại từ mấy kỷ nguyên trước, sau đó nó lại trải qua một lần hủy diệt rất lớn, rồi từ đó tự hình thành một thế giới nhỏ hoang vu. Bên trong đó Tử Linh vô số, hoàn toàn trở thành một vùng đất chết"

"Ngoài ra, ta còn cố ý phái ra bảy nữ đệ tử trấn thủ ở bên đó."

"Là mấy người thiên phú xuất chúng, trời sinh mị thể, được người đời gọi là Thất mị Vân Đỉnh đó sao?" Ánh mắt Diệt Thế nhảy lên một cái.

"Không sai, chính là các nàng ấy"

"Chỉ cần có bất cứ một vấn đề nhỏ nào, các nàng sẽ lập tức đem tin tức báo cho chúng ta biết!" Vân Đỉnh quốc vương cười nói.

"Như thế rất tốt."

Nghe Vân Đỉnh quốc vương nói về một loạt an bài của mình, Diệt Thế cũng vừa lòng gật đầu.

"Nói tóm lại, ngươi cứ yên tâm đi, bọn chúng chắc chắn sẽ phải chết!" Vân Đỉnh quốc vương giơ cao ly rượu lên cười nói.

"Ha ha ha, chắc chắn sẽ phải chết!" Diệt Thế thấy thế, cũng giơ chiếc ly lên.

Hai người nhẹ nhàng cụng ly vào nhau.

Bên trong sát trận hoang vu.

Bốn người Lâu Bản Vĩ ngủ mười mấy canh giờ mới từ từ tỉnh lại.

"Ca, hình như chúng ta bị bắt thì phải"

Nãi Tễ một tay cầm quyển trục da gấu lấy từ Tàng Kinh Các còn chưa đọc xong ra, đi tới, gãi gãi đầu nói.

"Yên nào, yên nào. Bắt thì bắt, có ca ở đây còn lo cái gì, cùng lắm thì.." Còn con rết Dạ Phong thì trở mình, vẫy vẫy mấy cái móng vuốt chẳng thèm để ý nói.

"Đúng vậy, hơn nữa nơi này hình như còn khá thú vị nữa đấy."

Chó bò dậy, nói tiếp: "Hơn nữa ca không phải đã trộm của chủ nhân mấy kim tệ sao. Vừa đúng dịp ca nói muốn tránh nơi đầu sóng ngọn gió. Thế này không phải vừa vặn là chỗ tránh gió chắn sóng tốt nhất hay sao?"

"Đệ nói đúng không ca?" Nói xong Cấu Tử nhìn về phía Lâu Bản Vĩ.

"Vốn dĩ bản tra nam cũng đang nghĩ như vậy, chẳng qua tránh đầu sóng ngọn gió thì tránh đầu sóng ngọn gió, tất nhiên còn phải kiếm mấy việc vui vui để làm nữa." Lâu Bản Vĩ chống cằm, gật đầu.

"Hả??"

"Ca, ngươi nói nhanh đi. Có việc vui vậy?" Cẩu Tử vội vàng chạy lại chỗ Lâu Bản Vĩ xun xoe.

"Ha ha, trước tiên tìm thử cái đã" Lâu Bản Vĩ cười ha ha. Sau đó cốt chưởng của hắn ta giương lên, nắm chặt một vật thể trong suốt trong lòng bàn tay, rồi nghiêm túc lắc qua lắc lại.