Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 699: Nguyên Tôn




"Quốc vương đại nhân, thần vẫn chưa nói hết"

Sặc mặt của tên thuộc hạ vô cùng khó coi, hắn ta tiếp tục nói:

"Sau khi tiêu diệt hai tông môn kia, Vụ Tông và Thiên Nhất Tông đã, đã..."

"Đã thế nào rồi?"

Vân Đỉnh quốc vương trầm mặt chất vấn.

"Đã... đã đầu quân cho đế quốc Ngô Thiên rồi!"

Nhìn bộ dạng híp mắt của Vân Đỉnh quốc vương, cuối cùng tên thuộc hạ vô cùng sợ hãi quỳ dưới mặt đất cũng nói ra.

"Cái gì?"

Vân Đỉnh quốc vương ôm ngực liên tục lùi lại mấy bước, sau cùng mới có thể bình tĩnh lại.

"Đế quốc Vân Đỉnh của ngươi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Diệt Thế ở một bên điên cuồng rít lên: "Miệng nói là đế quốc lớn nhất Lăng Hư Giới, vô số quốc gia và tông môn đều bị ngươi không chế trong tay. Bây giờ ngược lại còn bị phản bội, ngay cả một tên Ngô Thiên nho nhỏ cũng không ngăn cản được, đế quốc Vân Đỉnh của ngươi rốt cuộc là có thể làm được trò trống gì?"

"Bình tĩnh một chút, đừng nóng vội! Bình tĩnh đã, khoan hãy nóng nảy!"

Thấy thế, Vân Đỉnh quốc vương vội vàng trấn an, hắn ta đảo mắt nói: "Ta cũng không nghĩ đến mấy tiểu tông môn này sẽ phản bội. Nhưng chuyện cũng chưa đến đường cùng, cùng lắm thì ta đến địa cung gọi vị kia xuất quan sớm"

Diệt Thế khẽ híp mắt một cái.

Hắn trầm giọng nói: "Người ngươi nói rốt cuộc là ai?"

"Hắn có thể ngăn cản Ngô Thiên tấn công sao?"

"Người này ngươi cứ yên tâm, đây tuyệt đối là một kỳ tài trời sinh, tương lai nhất định không thua gì ta và ngươi. Người này chính là đại biểu tiên phong của đế quốc Vân Đỉnh ta, chắc chắn là một thiên tài tuyệt thế!" Vân Đỉnh quốc vương nói.

"Thiên tài tuyệt thế?"

"Có đáng tin không?" Diệt Thế không nhịn được hỏi.

Hiện tại đã có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn bắt đầu nghi ngờ mọi thứ.

"Chuyện này ngươi cứ yên tâm!"

Vân Đỉnh quốc vương vỗ tay nói: "Người này là gốc rễ của đế quốc Vân Đỉnh, mấy năm trước ta đã phát hiện hắn chính là một hạt giống tốt cho nên mới sử dụng tài nguyên của đế quốc Vân Đỉnh đốc lòng bồi dưỡng"

"Bây giờ hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của ta, sau khi ngao du đây đó một vòng, thực lực của hắn đã có sự biến hóa rất lớn, gần đây còn đến ranh giới đột phá, cho nên lúc này mới bố trí Tụ Linh Trận ở địa cung Vân Đỉnh để bế quan!"

Nghe thấy vậy, Diệt Thế mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi nói người này ưu tú đến vậy, hay là nhanh chóng gọi hắn ra cho ta nhìn một chút đi!"

"Được! Hiện tại cũng chỉ có thể bảo hắn xuất quan trước mà thôi!"

Vân Đỉnh quốc vương thở nhẹ một hơi, sau đó một mình đi xuống địa cung.

Tiếp theo, Vân Đỉnh quốc vương trở lại cung điện với ý cười tràn đầy trên mặt.

"Thế nào rồi?" Diệt Thế vội vàng hỏi.

"Ha ha ha, trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta."

Tiếng cười sảng khoái của Vân Đỉnh quốc vương truyền đến, hắn ta hưng phấn nói: "Lúc ta đến tìm hắn, vừa khéo hắn cũng đã đột phá. Chờ lát nữa, hắn sẽ xuất quan ngay lập tức!"

Vân Đỉnh quốc vương vừa nói xong.

Bên ngoài cung điện cũng truyền đến những âm thanh ầm ầm.

Sau đó một thân ảnh màu đen từ dưới nền đất thoát ra, đứng giữa không trung.

"Xuất quan rồi!"

Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế liếc nhau một cái, sau đó cả hai vội vàng chạy ra khỏi cung điện.

Bọn hắn nhìn thấy.

Trên không là một nam tử áo đen có mái tóc đen dài đang phất phơ trước trán, người này một thân hắc bào, trong tay cầm một cây trường thương hiện lên quang mang.

Đúng lúc đó, trên người hắn mang theo khí tức cường đại khiến cả bầu trời đều ngập tràn một cỗ uy áp nồng đậm.

"Thuộc hạ Nguyên Tôn bái kiến quốc vương"

Nam tử áo đen ở giữa không trung hơi khom người, lời nói đầy vẻ cung kính.

"Tốt, miễn lễ!"

Vân Đỉnh quốc vương cười to, vội vàng vung tay lên.

"Không biết quốc vương nóng lòng gọi ta xuất quan là để làm gì?"

Nguyên Tôn ở giữa không trung, ánh mắt mơ hồ hỏi.

"Không nói dông dài nữa."

"Gần đây có một Ngô Thiên không biết tốt xấu tấn công đế quốc Vân Đỉnh ta, nhưng hai người chúng ta lại bận rộn những chuyện quan trọng khác tạm thời không thể bỏ đở. Bây giờ ta lệnh cho ngươi đến ngăn cản Ngô Thiên tấn công, đợi đến khi hai người bọn ta xong việc thì sẽ xử lý người này!" Vân Đỉnh quốc vương nói.

Nguyên Tôn nghe xong, trên mặt hiện lên về âm u.

"Tiểu tặc nhân, dám tấn công đế quốc Vân Đỉnh ta, quả thật là to gan! Bây giờ ta sẽ đến tiền tuyến, kính mong quốc vương chờ tin tốt của ta"

Nói xong, Nguyên Tôn cầm trường thương trong tay, tựa như chiến thần ở giữa không trung kéo ra một đạo hồng quang, sau đó bay về phía tiền tuyến.

Nhìn thấy bộ dáng lôi lệ phong hành này của Nguyên Tôn.

Vân Đỉnh quốc vương hài lòng gật đầu.

Hắn ta nhìn sang Diệt Thế ở bên cạnh không nhịn được hỏi: "Thế nào?"

"Người này quả thật không tệ"

"Thực lực cũng rất mạnh, không thể ngờ nha Vân Đỉnh, trong tay ngươi vậy mà lại cất giấu một mầm giống tốt như vậy." Diệt Thế cười nói.

"Ha ha ha ha"

"Đế quốc vân đỉnh ta có thể sừng sững ở giữa thế gian lâu như vậy, tất nhiên cũng phải có nguyên nhân. Nếu ai đó nghĩ đế quốc Vân Đỉnh ta vô cùng đơn giản thì hắn xong đời rồi, ha ha ha" Vân Đỉnh quốc vương thoải mái cười nói.