Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 683: Đại ca thật sự là sấm rền gió cuốn




"Ngô Thiên quốc vương của đế quốc Ngô Thiên chính là đại khí vận chi tử, chỉ thị tiếp theo là mượn sức hắn cho chúng ta sử dụng" Diệt Thế nói.

"Thật là trời cũng giúp ta"

Vân Đỉnh quốc vương nghe vậy thì lập tức cười phá lên.

"Nói như thế nào?"

Diệt Thế vội vàng hỏi.

"Từ xưa đến nay đế quốc Ngô Thiên này là nước chư hầu của đế quốc Vân Đỉnh ta, để cho Ngô Thiên kia qua đây một chuyến chẳng qua chỉ cần một đạo thánh chỉ mà thôi" Vân Đỉnh quốc vương cười nói.

Nghe vậy, ánh mắt Diệt Thế sáng ngời.

Không ngờ là còn có chuyện tốt bực này.

"Việc này không nên chậm trễ, nhanh truyền lệnh cho Ngô Thiên tới đây một chuyến đi. Chỉ cần khống chế được người này thì hắn chính là người của đế quốc Vân Đỉnh ta, khi đó khí vận cũng tăng trưởng một cách tự nhiên." Diệt thế kích động nói.

"Được, ta lập tức ra lệnh cho thủ hạ đi làm"

Vân Đỉnh quốc vương lập tức hạ lệnh, phái người tiến đến đế quốc Ngô Thiên.

Nhìn thấy nhân mã được phái ra, Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương liếc nhìn nhau, không nhịn được cười lên một tiếng.

Sau đó hai người bắt đầu chờ đợi.

Bọn hắn không sợ Ngô Thiên không tới.

Dù sao thì đế quốc Ngô Thiên cũng là nước chư hầu của đế quốc Vân Đỉnh. Vân Đỉnh triệu kiến, làm quốc vương nước chư hầu, hắn ta không thể không tới.

Vì muốn thuận tiện khống chế nước chư hầu, một ít đại đế quốc sẽ lợi dụng khí vận đế quốc, cho nước chư hầu một ấn ký nước phụ thuộc.

Phàm là nước chư hầu có quốc vương mới thượng vị, trên người cũng sẽ tự động đánh lên đạo ấn ký nước phụ thuộc, mãi đến khi quốc vương thoái vị hoặc là chết đi.

Có đạo ấn ký này tồn tại, bất cứ lúc nào đế quốc Vân Đỉnh cũng có thể thao túng sinh tử của quốc vương nước chư hầu.

Đây cũng là lý do trong Lăng Hư Giới gần như không có chuyện tạo phản phát sinh.

Cho nên nói trừ phi Ngô Thiên chết, hoặc là không làm quốc vương nữa thì lúc đó hắn ta mới có khả năng không nghe theo thánh chỉ của Vân Đỉnh.

Đế quốc Ngô Thiên.

Trong cung điện.

Ngô Thiên ngồi trên vị trí cao nhất.

Ngoài cung điện, bảy tám nữ tử đẹp như thiên tiên đi đến.

"Bái kiến quốc vương,"

Sau khi đi vào, chúng nữ tử quỳ lạy Ngô Thiên.

Thế nhưng khi các nàng vừa mới khom người, một lực lượng nhu hòa đã nâng các nàng lên.

"Các ngươi đã từng có cử chỉ thân mật với đại ca ta, cũng coi như trở thành một nửa nữ nhân của đại ca, cho nên các ngươi không cần phải bái ta, ta cũng không gánh nổi cái bái này." Ngô Thiên từ tốn nói.

"Đa tạ quốc vương"

Chúng nữ tử vội vàng nói lời cảm tạ.

"Mặt khác, bởi vì các ngươi phục vụ tốt, đại ca ta cho mỗi người các ngươi một viên cốt tiết khôi trần làm thù lao."

"Các ngươi cầm đi, luyện hóa cho tốt"

Nói xong, Ngô Thiên vung tay lên, bảy cỗ quang đoàn rơi vào trong tay chúng nữ tử.

"Nhớ kỹ, phải luyện hóa cho thật tốt. Nếu như luyện hóa thành công, bảy ngươi các ngươi có thể thành tựu Chí Tôn Cốt, về sau tiền đồ vô lượng!"

Nghe vậy, chúng nữ tử lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Chí Tôn Cốt.

Hoàn toàn không nghĩ tới lại là Chí Tôn Cốt.

Đây chính là thể chất siêu cấp trong truyền thuyết.

Phúc trạch bậc này quả thực khiến các nàng không dám tưởng tượng.

"Đa tạ quốc vương"

Dưới sự kích động, thất nữ lại muốn quỳ xuống.

"Ta nói các ngươi không cần phải quỳ trước mặt ta, càng không cần cảm tạ ta" Ngô Thiên thi triển lực lượng nhẹ nhàng nâng bảy người lên, nhàn nhạt nói: "Muốn tạ thì các ngươi phải cảm tạ đại ca của ta."

"Cho nên sau khi trở về, các ngươi phải chuyên cần luyện tập ca vũ, lần sau lúc có cơ hội tái kiến đại ca ta, nhất định phải làm hắn vui vẻ một chút, hiểu chưa?"

"Vân g"

Thất nữ cung kính gật đầu, đồng thời cẩn thận thu hồi từng tia cốt tiết.

Mà lúc thất nữ đạt được phúc trạch như vậy, hai người đứng yên ở bên cạnh lại gượng cười, trong lòng hối hận đến xanh cả ruột.

Dường như nhận ra thần sắc của bọn hắn, Ngô Thiên nhàn nhạt nghiêng đầu, ánh mắt hơi trào phúng.

Hai người này chính là hai người đã bị chặt đầu ở trên cổng thành.

Hắn ta cũng không thật sự giết chết hai người bọn hắn.

Chém đầu chỉ là khiển trách nho nhỏ, có tác dụng giết gà dọa khỉ mà thôi.

Vả lại khi đạt đến thực lực nhất định, chém đầu cũng không tử vong, chẳng qua chỉ sẽ hao tổn một chút công lực nhất định.

"Vốn dĩ ta niệm tình các ngươi trung thành với đế quốc, chia sẻ chuyện tốt bậc này cho các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết quý trọng, không chỉ ngỗ nghịch với ta, quá đáng hơn là còn xem nhẹ tiên sinh và đại ca ta"

"Chắc hẳn bây giờ các ngươi cũng đã ăn quả đắng rồi."

"Về sau tự giải quyết cho tốt đi!"

Thanh âm nhàn nhạt truyền ra khiến trong lòng hai người đắng chát, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, cảm thấy vô cùng hối hận.

Chí Tôn Cốt.

Chính là Chí Tôn Cốt đó!

Sớm biết chuyến này có phúc trạch như vậy, dù nói cái gì bọn hắn cũng sẽ để nữ nhi của mình đi một chuyến.

Nhưng hôm nay hối hận thì cũng đã muộn.