Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 680: Điều khiển toàn bộ (2)




"Quốc vương, ngài?"

Không ít đại thần bên cạnh nhìn thấy quốc vương đỉnh thiên lập địa thế mà lại lộ ra vẻ mặt này, bọn hắn cảm thấy kinh hãi thế tục, bị dọa đến mức quỳ trên mặt đất.

Mà Bạch Yến Xuân đi theo Bạch Lĩnh Thiên tới đây cũng bị cảnh tượng này dọa sợ ngây người.

Đến cùng là ai mà lại có thể khiến cho quốc vương xúc động như vậy?

Nhưng Ngô Thiên lại không thèm để ý đến bọn hắn.

Hắn ta run rẩy hỏi Bạch Lĩnh Thiên: "Đúng rồi, lần này ngươi tới tìm ta, tiên sinh và đại ca của ta có biết không?"

"Khởi bẩm quốc vương, hai vị đại nhân đều biết, hơn nữa là tiên sinh cố ý bảo ta tới đây." Bạch Lĩnh Thiên nói.

"A, thật sao?"

Ngô Thiên kích động hỏi: "Mau nói cho ta biết, tiên sinh đã nói gì với ngươi?"

"Tiên sinh nói, đến chỗ của quốc vương, quốc vương làm chủ nhà, hẳn là nên chiêu đãi hắn!" Bạch Lĩnh Thiên không dám giấu diếm nói.

"Được được được, tiên sinh đã nói như vậy tức đã coi ta là người nhà mình, ha ha ha" Ngô Thiên kích động nói: "Tất cả mọi người nghe lệnh, theo ta đi gặp tiên sinh."

"Đồng thời, đem toàn bộ đệ nhất thánh nữ của tông môn trong đế quốc đến cho ta."

"Vả lại, ta nhớ rõ trong các ngươi có mấy nữ nhi lớn lên không tồi?"

"Cũng trang điểm xinh đẹp đưa đến đây cho ta."

Ngô Thiên còn nói thêm.

Nghe vậy, mọi người tại đây truyền đến một trận xôn xao.

Bọn hắn không rõ tại sao Ngô Thiên lại huy động trận địa lớn như vậy.

Dù sao cũng không phải tất cả mọi người tham gia yến hội đêm đó đều biết tiên sinh và đại ca đối với Ngô Thiên mà nói là đại biểu cho cái gì.

Bởi vậy sắc mặt hai vị đại thần trong số đó biến đổi, bọn hắn quỳ thẳng xuống đất.

"Quốc vương, xin tha cho tiểu nữ"

"Vâng, tiểu nữ chỉ vừa mới mười tám, xin hãy tha cho nàng!"

Hai người cất giọng lo lắng.

Nếu Ngô Thiên coi trọng nữ nhi của bọn hắn thì trái lại bọn hắn sẽ không chút do dự.

Có trời mới biết vị tiên sinh kia là ai2 "Hừ!"

Ngô Thiên hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên giận dữ, cái bàn bên cạnh lập tức bị nghiền nát.

"Cho các ngươi cơ duyên mà các ngươi còn không muốn à?"

"Lôi ra."

"Trảm"

Ngô Thiên phất tay hạ lệnh.

"Đừng, quốc vương tha mạng!"

"Quốc vương, chúng ta sai rồi."

Hai người phát ra âm thanh thê lương, nhưng Ngô Thiên hoàn toàn không để ý tới bọn hắn, bọn hắn bị người kéo thắng xuống dưới.

Sau đó.

Âm thanh hai cái đầu rơi xuống đất truyền ra, hai người đã trở thành thi thể không đầu.

Cơn giận của quân vương khiến mọi người sợ đến mức câm như hến, không dám thở mạnh một tiếng.

"Cuối cùng ta cảnh cáo các ngươi một câu."

"Nếu không có tiên sinh và đại ca thì cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay, cũng càng không có đế quốc Ngô Thiên cường thịnh như bây giờ."

"Đối với yêu cầu của tiên sinh và đại ca, tất cả các ngươi phải thực hiện vô điều kiện, nếu ai có nửa điểm bất kính đối với bọn hắn, diệt sạch cửu tộc!"

Âm thanh không cho phép hoài nghi của Ngô Thiên truyền ra, mọi người quỳ xuống đất rối rít lên tiếng đáp lời.

"Dị"

"Theo ta đi gặp tiên sinh."

Ngô Thiên đứng dậy, khẩn trương vội vàng chạy đi.

"Quốc vương đại nhân, lão thần biết rõ ngài bức thiết muốn gặp vị tiên sinh kia, nhưng mà chiến trường trước mắt thì làm sao bây giờ?" Lúc này, một lão nhân tuổi già sức yếu đi ra hỏi.

"Chiến trường?"

Ngô Thiên khẽ liếc mắt một cái, vẫy tay không để bụng nói: "Đưa cho bọn hắn đi, chúng ta không cần nữa."

"Hả??"

"Không cần nữa?"

Lão nhân tràn ngập kinh hãi, vội vàng cung kính nói: "Quốc vương đại nhân, dù sao chúng ta cũng đã chinh chiến ở đây nửa năm, chỉ lát nữa là lấy được tới tay. Với lại ngài còn đả thương Phong Ngữ quốc vương, nếu như bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, có lẽ lần kế tiếp sẽ không còn dễ dàng như thế nữa!"

"Bỏ lỡ thì bỏ lỡ đi, không sao cả."

Ngô Thiên vẫn không để bụng như cũ lên tiếng nói: "Tóm lại bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tới gặp mặt tiên sinh và đại ca của ta."

"Hơn nữa nếu làm đại ca của ta vui vẻ, hắn bớt thời gian qua đây thả cái rắm, nơi này cũng sẽ tới tay chúng ta ngay thôi."

Ngô Thiên nói.

Mọi người á khẩu không trả lời được.

Trong lòng cũng tràn ngập tò mò đối vị tiên sinh và đại ca kia.

Không lâu sau.

Ngô Thiên dẫn theo mười mấy cao thủ chạy tới Nguyên thành.

Vốn dĩ hắn ta muốn mang theo tất cả mọi người, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một lát, thực lực quá kém hay là nhân phẩm không tốt thì tuyệt nhiên không có tư cách tới đây.

Lúc này hắn mới lựa chọn mười mấy tinh anh.

Những tinh anh này cơ bản đều là những người tắm máu chiến trường cùng hắn mấy năm nay, bọn hắn là những tồn tại chiến công chồng chất.

Tuy nhiên cũng bởi vì như thế cho nên trên người những người này đều mang theo một ít hương vị máu huyết, cũng có không ít người trên thân còn lưu lại vết sẹo không thể nào khôi phục do cao thủ để lại.

Nghĩ đến thì với thân phận và địa vị hiện tại của hắn, lại thêm một đám cao thủ tinh anh như thế, chắc cũng không đến mức khiến tiên sinh và đại ca thất vọng nhỉ?