Ha ha ha ha...
Nghĩ đến đây, Dịch Phong không nhịn được cười lớn.
Nhưng nhìn đến giá cả, Dịch Phong lại giống như quả cà héo.
Con ếch này lại có giá đến một trăm điểm khí vận.
Nhìn lại chính mình, chỉ có hai điểm đáng thương.
"Phế vật, phế vật, hai kẻ phế vật"
Dịch Phong không nhịn được mắng chửi tiểu Lục và tiểu Thất mà hắn không nhớ tên kia.
Quả nhiên.
Vừa rồi hắn đoán không sai, cái gì mà nổi tiếng, có nổi cũng chỉ ba nổi bảy chìm, nếu không thì sao chỉ có hai điểm khí vận thôi chứ?
Hai điểm khí vận thì có thể làm gì?
Ngay cả một chân của con ếch kia cũng không đổi được.
"Hừ!"
Dịch Phong giận dữ, tiếp tục quan sát mấy thứ trong hệ thống đổi đô.
Ngoại trừ những mãnh thú như Khẩu Thuỷ Ếch và Đế Vương Cua ra thì hình như còn có thần binh.
Ví dụ.
Chùy rắm?
Gậy chít chít?
Tất nhiên, tuy rằng mấy cái tên vẫn khó nghe như vậy nhưng phần giới thiệu cũng vô cùng ghê gớm.
Đúng lúc này, Dịch Phong còn thấy được một thứ không thể tưởng tượng nổi.
Một mình nó chiếm cứ một cột phân loại riêng.
Tên là: Đả thủ đệ nhất thiên hạ.
Đồng thời còn hiển thị không thể đổi được.
Vì không thể đổi được nên nó chỉ có hai màu đen trắng và không có bất cứ thông tin gì.
Nhưng nhìn bóng dáng đen trắng mông lung kia, Dịch Phong luôn cảm thấy rất giống một người hắn quen.
Không kiềm chế được, Dịch Phong nghiêng mắt nhìn, lướt qua Chó, lướt qua Gấu, cuối cùng nhìn đến tên lùn kia.
Lúc này trong tay Lâu Bản Vĩ đang cầm một đóa hoa nhỏ.
Bộ dạng hết sức ngu ngốc nhổ cánh hoa trên đóa hoa đó.
"Ta có được tình yêu đích thực..."
"Ta không thể có được tình yêu đích thực..."
"Ta có được tình yêu đích thực..."
"Ta không thể có được tình yêu đích thực..."
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này một lát, rồi lại nhìn sang cái tên Đả thủ đệ nhất thiên hạ kia, sắc mặt Dịch Phong đen lại.
Cười thâm bản thân sao có thể sinh ra ý nghĩ buồn cười như vậy.
Hai người này không thể là cùng một người.
Tuy rằng khi hệ thống tặng Lâu Bản Vĩ cho hắn hình như cũng từng nhắc tới chữ cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng Dịch Phong chưa bao giờ cho là thật.
Cái thứ không đố nổi một đòn của hắn còn đòi đệ nhất thiên hạ?
Đúng là nực cười!
"Không biết trừ cách kia ra thì còn có cách khác để lấy được giá trị khí vận không?"
Dịch Phong gật gù, không nhịn được suy đoán.
Hỏi nửa ngày, hệ thống cũng không thèm đáp lại hắn được một câu.
Xem ra chỉ có thể thu hoạch dựa vào đám đồ đệ thôi.
Dù sao lúc trước cũng đâu có cửa hàng đổi đồ này đâu, sau khi mở tông môn thu đệ tử thì mới có.
"Aiz?
"Hy vọng đám phế vật này có thể làm chút việc gì có giá trị hơn, một lần giúp ta tăng mấy trăm nghìn giá trị khí vận!"
Dịch Phong không nhịn được cảm thán.
Hắn thật sự muốn có một cao thủ siêu phàm đi theo bên người, người không giống với đám Lâu Bản Vĩ trước mắt, chứ mấy kẻ này phỏng chừng đụng phải một con hổ cũng không đánh lại.
Nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi tới để giải sầu.
Đúng lúc đó, một luồng gió lạnh thổi tới.
Dịch Phong vô thức rùng mình một cái.
Sau đó hắn nhìn thấy khu rừng trước mặt đột nhiên xuất hiện hơn mười con quái vật khổng lồ.
Thân cao tới hai trượng, bộ lông màu vàng xen lẫn vằn đen.
"Con mẹ nó, đúng là nói cái gì trúng cái đó!"
Dịch Phong nhíu mày chửi mát.
Không sai.
Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện hơn mười con hổ.
Điều này làm Dịch Phong hoảng thành một nhóm.
Hắn đã từng luyện võ, đụng phải một hai con mà có binh khí trong tay thì có khi còn dây dưa được một lát.
Nhưng đụng phải hơn mười con thì chỉ có nằm chờ chết.
Tóm lại, rạp xiếc của hắn không thể là đối thủ của mấy chục con hổ này được.
Dịch Phong bỏ chạy.
Nhưng chuyện khiến hắn không ngờ tới chính là tên Lâu Bản Vĩ kia lại chống nạnh giơ ngón giữa với lũ hổ hơn mười con.
"Muốn chết à!"
Dịch Phong mắng to.
Phải biết rằng, hổ trên thế giới này không giống với hổ ở kiếp trước. Bởi vì linh khí tràn ngập, cho dù là động vật bình thường thì cũng có linh trí mà đám hổ kiếp trước không thể nào so sánh được.
Cho nên hành động khiêu khích dựng thẳng ngón giữa của Lâu Bản Vĩ không thể nghi ngờ sẽ làm cho mười mấy con hổ này phát cuồng.
Mà như vậy thì bản thân tên Lâu Bản Vĩ kia sẽ không có chuyện gì.
Hắn ta vốn là một bộ xương, bị tách ra thì vẫn có thể hợp lại được, nhưng con mẹ nó sẽ liên lụy đến Dịch Phong hắn.
"Cầu vật, cho ngươi phóng túng này, còn không mau chạy cho ta"
Dịch Phong giơ chân đá Lâu Bản Vĩ ngã xuống đất, túm lấy hắc bào của hắn kéo hắn bắt đầu chạy.
Như vậy.
Hơn mười con hổ và rạp xiếc của Dịch Phong đã bắt đầu một cuộc rượt đuổi kịch liệt.
Nhưng trời không như nguyện, chẳng những không thoát khỏi mười mấy con hổ truy kích, rạp xiếc còn tự chạy đến một con đường chết.
Phía trước là một vách đá.
Sâu khoảng hơn mười trượng.
Mà dưới vách đá lại là một dòng sông đục ngầu đen sì.