Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 657: Hiện trường ấp trứng




Nhưng đầu óc Cổ Gia Tần đã sớm rối loạn.

"Cái sư tỷ nói cũng quá phức tạp rồi, ta nghe không hiểu gì cả, vậy mà tỷ lại có thể biết nhiều như vậy, về phương diện số học hẳn là tỷ vô cùng hiểu rõ?" Cổ Gia Tần hỏi.

"Đệ nghĩ gì vậy chứ?"

Mạc Thiên Cơ không khỏi cười khổ.

"Ta chuyên tâm học lâu như vậy, ngay cả da lông cũng chưa học được, nếu dựa theo cấp bậc của phương diện này mà phân định, ta cùng lắm cũng chỉ ở mức sơ trung mà thôi!"

"Trở lên còn có các cấp cao hơn là cao trung, đại học, chuyên gia, giáo sư..."

Nói đến đây, trong con ngươi xinh đẹp của Mạc Thiên Cơ không nhịn được lộ ra vẻ khao khát.

Sau đó Mạc Thiên Cơ mang theo Cổ Gia Tần đi phá giải trận pháp, lặng yên không một tiếng động bước vào nơi phong ấn.

"Sư tỷ thật lợi hại." Thấy phá vỡ phong ấn dễ dàng như vậy, Cổ Gia Tần nói với vẻ mặt cuồng nhiệt.

"Như vậy vẫn chưa được coi là gì, trận pháp này tuy khó nhưng đã trải qua thời gian lâu như vậy, lực lượng đã bị hao tổn từ lâu."

Mạc Thiên Cơ nhàn nhạt giải thích.

"Nhưng như vậy cũng rất lợi hại rồi sư tỷ." Cổ Gia Tần hưng phấn nói: "Hơn nữa tỷ chỉ mới ở cấp sơ trung, thật không biết nếu vào đến cấp cao trung đại học mà tỷ vừa nhắc tới thì sẽ là cảnh giới kinh khủng đến mức nào."

Mạc Thiên Cơ bất đắc dĩ cười cười.

Loại cảnh giới đó chỉ có thể từ từ mà tiến đến, từ từ mà tích lũy.

Đúng lúc này, trong không gian nhỏ bé của phong ấn, từng trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên.

Đồng thời có một khí tức mạnh mẽ thức tỉnh.

Trong khoảnh khắc, hai người Mạc Thiên Cơ có cảm giác nguy cơ đột kích, dường như có một đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào bọn hắn.

"Sư đệ, có nắm chắc không?"

Mạc Thiên Cơ nhẹ giọng hỏi.

"Yên tâm đi sư tỷ, hãy theo sát ta."

Cổ Gia Tần cười nhẹ rồi đi tới phía trước bất chấp cả uy áp.

Mạc Thiên Cơ theo sát phía sau Cổ Gia Tần.

Suy cho cùng nàng cũng chỉ có thể phá vỡ trận pháp, còn việc thu phục yêu thú thì nàng không giúp được gì.

Tuy nhiên đối mặt với một con cự thú viễn cổ, hắn cũng phải có kiến thức tốt một chút. Nàng cũng muốn nhìn xem sư đệ sẽ thu phục như thế nào.

Hai người đi dọc theo bãi cát vàng.

Cuối cùng cũng đi tới điểm cuối, Cổ Gia Tần dừng chân hét lớn:

"Đừng trốn nữa, ra đi!"

"Hừ!"

"Hai nhân loại nhỏ bé lại dám xông vào lãnh địa của ta, đây là không muốn sống nữa sao?"

Một đôi mắt đỏ tươi xuất hiện trên không trung, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hai người.

"Trước khi nói lời này ngươi hãy xem lại bản thân mình đã!"

Cổ Gia Tần chỉ nhẹ nhàng cười nói.

"Ngay cả phong ấn đã phong ấn ngươi mấy kỷ nguyên mà chúng ta còn có thể phá giải, nếu bây giờ trạng thái của ngươi vẫn còn tốt, hà cớ gì ngươi còn trốn bên trong cống rãnh uy hiếp chúng ta.

"Vì vậy chỉ có thể nói tình trạng của ngươi bây giờ không tốt lắm, mặc dù phong ấn đã được giải nhưng ngươi cũng không dám ra ngoài"

"Ngươi..."

Giọng nói kia chùng xuống, mang theo sự hoảng hốt.

Hiển nhiên Cổ Gia Tần đã đúng khi nói về trạng thái hiện tại của nó.

"Rốt cuộc các ngươi là ai?"

"Tới đây có mục đích gì?"

Cặp mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm hai người, nó trầm giọng hỏi.

"Đừng hoảng sợ, chúng ta sẽ không làm hại ngươi." Cổ Gia Tần nói: "Lần này cố ý tới tìm ngươi là vì muốn làm một cuộc giao địch"

"Hừ, ta không muốn giao dịch với nhân loại." Thanh âm kia lạnh như băng vang lên.

"Có làm hay không không phải do ngươi quyết định, trừ phi ngươi không muốn huyết mạch của ngươi tiếp tục kéo dài." Cổ Gia Tần không chút hoang mang nói.

Nghe vậy, giọng nói kia lập tức lộ vẻ xúc động, đột nhiên trở nên cực kỳ kích động.

"Ngươi có cách kéo dài huyết mạch của ta?"

"Đương nhiên." Cổ Gia Tần bình thản đáp.

"Ta không tin"

"Ta chứng minh cho ngươi xem."

"Ngươi chứng minh như thế nào?"

"Đây là một quả trứng, một quả trứng gà bình thường," Cổ Gia Tần lấy ra một quả trứng trên vỏ còn dính chút phân gà.

"Đương nhiên ta biết đó là trứng gà bình thường!"

Hoàng Thiên đang lẩn trốn âm thầm dùng khí tức đảo qua, một giọng nói nặng nề vang lên: "Nhưng quả trứng này có thể đại biểu cho cái gì?"

"Ta có thể dùng quả trứng này ấp ra một con gà con mang huyết mạch Cửu Thiên Thần Phượng" Cổ Gia Tần tự tin nói.

"Chuyện này không có khả năng" Hoàng Thiên trầm giọng nói.

Đây quả thực là thiên phương dạ đàm.

"Ngươi đúng là không có kiến thức" Cổ Gia Tần liếc nó một cái nói.

"Dựa theo quyển sách "Bàn về kỹ thuật lai giống' mà sư tôn của ta đã truyền lại, về mặt lý thuyết bất cứ giống loài nào cũng có thể được lai tạo."

"Không tin ngươi có thể nhìn một chút"

Nói xong, trữ vật giới chỉ của Cổ Gia Tần khẽ động. Kèm theo một hồi âm thanh cục tác, một con gà mẹ đã bị hắn xách ra.

"Nhìn xem ta làm sao mà ấp trứng" Cổ Gia Tần mỉm cười mở miệng.

Hắn lập tức ép buộc con gà mẹ đi ấp quả trứng còn dính phân gà kia.

"Sư đệ, ngươi không thể làm cho trứng gà sạch sẽ một chút sao?"

Mạc Thiên Cơ đứng ở một bên nhịn không được nhíu mày hỏi.

"Sư tỷ nói sai rồi, phân gà trên quả trứng này có thể làm cho con gà mẹ có tình cảm thân thiết với quả trứng hơn, do đó mà nó có thể ấp trứng nở nhanh hơn"

Nói xong, Cổ Gia Tần cười nhạt.

Thậm chí cũng không quan tâm đến ánh mắt nửa tin nửa ngờ ở trên đỉnh đầu, hắn tỏ vẻ như đã tính trước mọi việc ngồi xếp bằng xuống tại chỗ, cùng chờ đợi trứng gà nở...