Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 648: Cần ngươi có ích gì?




Bọn hắn nhìn thấy trên ngọc giản hiện lên một hình ảnh.

Bên trong đang diễn ra từng trận gió lớn, kèm theo đó là một trận ma âm nổi lên, loáng thoáng xuất hiện năm nam tử da đen đầu đội mũ dạ, mặc y phục đen vô cùng trang nghiêm.

Người đi đầu cầm quyền trượng trong tay.

Bốn người phía sau vác quan tài đen trên lưng.

Dưới âm thanh đây rẫy ma mị.

Bọn hắn phối hợp ăn ý với nhau, thực hiện những động tác vô cùng nghiêm chỉnh.

Khi thì nằm sấp xuống, khi thì giãy dụa.

"Đạo.

"Đạo kìa, mau nhìn xem! Các huynh đệ! Đây chính là đạo của chúng ta, là đạo mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm" Táng Ngũ lớn tiếng kinh hô.

Những huynh đệ còn lại cũng vô cùng kích động.

Bởi Táng Ngũ không hề nói sai, bọn hắn chỉ cần liếc mắt cũng biết đây chính là đạo thuộc về bọn hắn.

Cảm giác huyền diệu này rất khó giải thích.

Thứ thuộc về mình vừa nhìn là đã biết.

Mà loại đạo trước mắt này còn giống như được sinh ra vì bọn hắn.

Trong lúc nhất thời, cả năm huynh đệ lại tiếp tục quan sát hình ảnh những người da đen nâng quan tài hết lần này đến lần khác.

Bởi đối với bọn hắn mà nói, mỗi lần xem là mỗi lần lĩnh ngộ sâu hơn.

Cùng lúc đó thực lực của bọn hắn cũng sẽ đột nhiên tăng mạnh.

Ngày hôm sau, ngọc giản của Táng Nhị đột nhiên sáng lên.

Hoá ra là thư của hảo hữu ở Hỗn Độn đại diện gửi đến.

Trong thư hỏi năm người sao không tìm hiểu về Tiên Giang hỗn độn bia nữa, không biết liệu có ẩn tình gì hay không?

"Ai vậy?" Táng Nhất hỏi.

"Đại ca, là Bạch Diệu, hắn ta hỏi chúng ta vì sao lại rời khỏi Hỗn Độn đại điện. Hắn còn muốn biết chúng ta có ở Thiên Địa Môn hay không, để hắn cũng tới đây" Táng Nhị chần chừ một chút rồi nói: "Dù sao Bạch Diệu cũng có giao tình không tệ với chúng ta, mọi người nghĩ sao?"

"Đúng, quả thật mối giao hữu giữa Bạch Diệu và chúng ta không tồi, ta cảm thấy có thể để hắn tới đây." Táng Tam cũng gật đầu đồng tình.

Lúc này Táng Nhất và Táng Tứ cùng đưa mắt nhìn về phía Táng Ngũ.

Mặc dù Táng Ngũ là lão Ngũ nhưng hiện tại đã trở thành tâm phúc của bọn hắn.

Ai bảo bây giờ hắn là sư huynh của bốn người chứ.

"Thiên Địa Môn hành sự chưa bao giờ giấu diếm, chúng ta là của đệ tử Thiên Địa Môn thì ắt hắn cũng nên như vậy. Phải làm thế nào thì cứ làm thế ấy." Táng Ngũ nói tiếp: "Nói cho hắn biết cũng không sao, hắn cũng chỉ muốn gia nhập Thiên Địa Môn mà thôi.

Chuyện này còn phải xem bản thân hắn biết được bao nhiêu."

"Đương nhiên, không có truyền đơn thì cũng không sao cả. Tới đảo lăn lộn tìm chút cơ duyên còn tốt hơn so với việc tìm hiểu Tiên Giang hỗn độn bia gì đó."

"Được!" Táng Nhị gật đầu.

Sau đó hắn kể lại những gì mà năm người bọn hắn đã nhìn thấy và đã nghe được ở Thiên Địa Môn cùng với thực lực hiện tại của cả năm người cho Bạch Diệu biết.

Bạch Diệu nghe xong thì kinh hãi không thôi.

Trong lòng hắn ta cũng bắt đầu rục rịch.

Một tháng trở thành Huyền tiên, mặc dù chuyện này vô cùng khó tin nhưng hắn ta lại hiểu rõ tính cách của năm người Hắc Phi, bọn hắn căn bản không cần phải lừa gạt Bạch Diệu.

Vả lại, từ giờ đến lúc Tiên Giang hỗn độn bia mở ra cũng còn một khoảng thời gian khá dài, đi xem thử cũng chẳng có gì to tát.

Nghĩ vậy nên hôm sau, Bạch Diệu thân ở tiên trụ lam sắc bắt đầu xuất phát. Hơn nữa, chuyến đi Thiên Địa Môn lần này cũng không phải chỉ có một mình hắn.

Từ trước đến nay, Bạch Diệu là kiểu người thích kết giao bằng hữu. Trước khi tiến vào Hỗn Độn đại diện hắn ta đã có không ít hảo hữu thì không nói, sau khi tiến vào Hỗn Độn đại điện hắn ta còn kết giao thêm vài người nữa.

Vì vậy, lần này đi hắn ta gọi tất cả bằng hữu của mình cùng đi.

Có khoảng hơn mười người.

Trong thời gian hai ngày, Bạch Diệu mang hơn mười bằng hữu lên đảo.

Tuy rằng bọn hắn không có truyền đơn nhưng sau khi lên đảo, hơn mười người bọn hắn đều chuẩn bị định cư trên đảo.

Nhưng!

Chuyện khiến người khác không ngờ tới chính là bằng hữu của Bạch Diệu còn có bằng hữu, bằng hữu của bằng hữu cũng có bằng hữu...

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, trên đảo của Thiên Địa Môn đã có khoảng năm, sáu mươi người. Điều này khiến cho Hỗn Độn đại diện rộng lớn trở nên rời rạc lỏng lẻo.

Tại không gian bên trong hỗn độn.

Đằng Tây Nguyên run rẩy quỳ trên mặt đất.

"Phế vật! Đồ phế vật chết tiệt, giữ ngươi lại còn có ích gì?"

"Ta bỏ ra một cái giá cực lớn để ngươi trở thành thiên định chỉ nhân. Ngươi lại không có chút tác dụng nào, ngược lại một tháng qua ngươi còn khiến ta tổn hại hơn mười người?"

Uy áp của Diệt Thế kéo tới khiến Đằng Tây Nguyên đang quỳ trên mặt đất phát ra tiếng kêu thảm thê lương.

"Đại nhân, ta sai rồi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi." Đằng Tây Nguyên liều mạng cầu xin tha thứ, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

"Ta hỏi ngươi, lần này tổn thất nhiều người như vậy, có nghe ra được dấu vết gì không?" Diệt Thế trầm giọng hỏi.