Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 644: Bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp




Lời giải thích của Táng Ngũ khiến ba người trợn tròn mắt.

"Hàng giả thì không đến nỗi, Tiên khí cũng là Tiên khí thật, chỉ là những Tiên khí này ở Thiên Địa Môn đều là rác rưởi, bởi vì không có người dùng, cho nên ta mới nói bọn chúng đều là phế phẩm"

Táng Ngũ vừa giải thích với Táng Nhất, vừa nghiêng đầu nhìn Táng Tứ nói: "Tứ ca cũng thật là, các sư huynh sư tỷ theo đuổi đều là đạo, là áo nghĩa, là pháp tắc, chúng ta nên lấy bọn họ làm mẫu, suốt ngày huynh cứ dán mắt vào những Tiên khí ngoài thân thì có tác dụng gì? Huynh còn đem đống rác rưởi không ai dùng này để mang ra ngoài khoe khoang, đúng là làm mất mặt sư tôn!"

"Ha ha, ta sai rồi, ta sai rồi."

Táng Tứ ngượng ngùng sở đầu nói: "Ngược lại là ca ca thiếu suy nghĩ, vốn dĩ huynh định mang những thứ này ra ngoài trang bức, không nghĩ rằng điều này lại khiến sư tôn mất mặt, vậy thì ta sẽ cất chúng đi"

Nhưng mà, ba người đứng cạnh nghe cuộc đối thoại giữa hai huynh đệ, miệng sớm đã há hốc ra, thân thể hoá đá tại chỗ.

Đây là tứ đệ ngũ đệ mà bọn họ quen biết sao?

Những lời này là những lời con người sẽ nói ra sao?

"Đại ca nhị ca tam ca, mở miệng."

Lúc này, Táng Ngũ lại hô lên.

Ba người vô thức mở miệng.

Ba viên đan dược rơi vào trong miệng bọn họ, hoá thành một dòng nước ấm đi khắp cả người.

Trong chớp mắt, thương thế của ba người đã khôi phục được phân nửa, tu vi cũng có chỗ tiến bộ.

"Chuyện này... là?"

Ba người nhìn về phía Táng Ngũ, trong mắt tràn đầy chấn động.

"Ba vị ca ca không cần phải kinh ngạc, lúc chuẩn bị đi, bởi vì ta biết nịnh, Nhị hộ pháp mới cho ta mấy viên thức ăn cho chó."

Táng Ngũ khoát tay, xem thường nói.

"Chó..."

"Thức ăn?"

Ba người Táng Nhất trừng mắt, hít một ngụm khí lạnh.

Rốt cuộc Thiên Địa Môn này là nơi như thế nào?

Tiên khí là đồ bỏ đi.

Linh đan diệu dược giúp bọn hắn khôi phục thương thế lại là thức ăn cho chó.

Trong lúc nhất thời, bọn họ kinh ngạc tới không nói nên lời.

"Đúng rồi, tên rác rưởi kia đả thương ba vị ca ca, ta sẽ báo thù giúp ba vị ca ca, chặt hắn"

Nhìn thấy thương thế của ba người họ đã chuyển biến tốt đẹp, Táng Ngũ vung vấy trường đao trong tay, đi về phía Phương Khiếu Thiên.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đừng giết ta, là do ta nhất thời hồ đồ làm ra việc dại dột."

"Ta sai rồi, cầu xin ngươi đừng giết ta"

Thấy vậy, Phương Khiếu Thiên sợ hãi cầu xin tha thứ.

Đồng thời sắc mặt tràn ngập sợ hãi, hắn ta ôm cánh tay bị thương hốt hoảng lui về phía sau.

Trong lòng cũng hối hận đến xanh ruột.

Ai có thể nghĩ tới, mấy tháng trước Táng Ngũ vẫn còn là Kim Tiên, hiện tại gặp lại đã là Huyền Tiên?

"Lão ngũ, chờ một chút, đệ thả hắn ra, hắn là người trời định, đệ không được giết hắn"

Lúc này, Táng Nhất nhìn về phía Táng Ngũ rồi hô lên.

Tuy rằng hắn cũng rất muốn giết Phương Khiếu Thiên, nhưng trong lòng cũng biết mình không thể làm gì Phương Khiếu Thiên cả.

Rốt cuộc người trời định là do trời định.

Trong lúc Tiên Giang Hỗn Độn Bi mở ra, 234 người trời định nhất định sẽ tồn tại trong thế giới này.

Cho dù ngươi có thực lực mạnh hơn đối phương, tung ra sát chiêu, nhưng bởi vì số trời đã xuất hiện, xuất hiện rất nhiều biến cố không thể đoán được, từ đó khiến hắn có thể tìm được đường sống trong cõi chết.

Tóm lại, tất cả những thứ này đều huyền diệu khó hiểu.

Nhưng sự thật chính là như vậy, cho dù Táng Ngũ có thực lực có thể giết chết Phương Khiếu Thiên trong tích tắc, giờ phút này hắn cũng không thể thực hiện được.

Dù sao.

Đây là đang đấu với trời.

Dù có mạnh hơn nữa.

Làm sao có thể đánh lại được trời đây?

Làm sao có thể thay đổi được số trời đã định?

Phương Khiếu Thiên nghe vậy, cũng lấy lại tinh thần ngay lập tức, vốn dĩ hắn đang cầu xin tha thứ thì không sợ nữa.

Bỗng nhiên hắn ta đứng lên, điên cuồng cười lớn.

"Ha ha, ngươi mạnh hơn ta thì đã sao, ngươi là Huyền Tiên thì thế nào, ta là người do trời định"

"Ông trời không cho ta chết, vậy không ai có thể giết được ta."

"Tiểu tạp chủng, giận lắm à, mối thù chặt tay hôm nay, ngày sau ta chắc chắn sẽ đòi lại gấp nghìn lần vạn lần"

"Ngươi cứ chờ đấy!"

"Ha ha ha..."

Nhưng tiếng cười của hắn vừa được một nửa, bỗng nhiên im bặt.

Trong nháy mắt sự đắc ý trên mặt hắn ta cũng đọng lại.

Hắn ta trừng mắt không thể tin nổi nhìn thanh đại đao đang ghim vào cổ kia.

"Sao..."

"Sao có thể, ta là người do trời định..."

Vừa dứt lời, hắn mang theo ánh mắt không cam lòng, trực tiếp ngã xuống đất, trở thành một cỗ thi thể không đầu.

"Cái gì "Lão ngũ, sao ngươi làm được?"

"Hắn là người do trời định đấy, sao ngươi có thể giết được hắn?"

Đột nhiên ba huynh đệ Táng Nhất cũng mở to hai mắt ra nhìn, không thể tin nổi hỏi.

"Người trời định thì đã sao, ông trời cũng không quản được người của Thiên Địa Môn chúng ta."

Táng Ngũ cười lạnh một tiếng, một đao làm Phương Khiếu Thiên hồn phi phách tán, dù cho Thiên Đạo có đang ở gần đây cũng không cứu được hắn.