Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 641: Hai lựa chọn




"À, thật ra đệ cũng đã gia nhập Thiên Địa Môn, cho nên lần này đệ và lão ngũ trở về để chuẩn bị mời ba vị ca ca đi cùng với chúng ta gia nhập Thiên Địa Môn" Táng Tứ nói.

"Cái gì?"

Vốn dĩ vẻ mặt ba người tràn đầy nhiệt tình ngay lập tức biến đổi.

"Lão tứ, lão tứ, vậy mà đệ cũng..."

Táng Nhất đau lòng mà nhìn Táng Tứ, nặng nề nói: "Sao ngay cả đệ cũng hồ đồ như vậy, trước đó ta còn lo lắng đệ bị lão ngũ mê hoặc, không nghĩ tới đệ thật sự..."

"Đúng vậy lão tứ, ta thật sự là uổng công tin tưởng đệ."

"Vốn dĩ ta muốn đệ mang lão ngũ chấp mê bất ngộ trở về, lại không nghĩ tới chính đệ cũng rơi vào đó."

"Đệ thực sự làm cho chúng ta quá thất vọng"

Mặt ba người đều đen lên, truyền ra đủ loại thanh âm lên án mạnh mẽ.

"Ba vị ca ca, không phải là ta và lão ngũ hồ đồ, mà bởi vì Thiên Địa Môn quá cường đại!"

Táng Tứ vội vàng giải thích: "Các huynh nói như vậy cũng bởi vì căn bản các huynh chưa từng tới Thiên Địa Môn, nếu như các huynh đến Thiên Địa Môn rồi, nhất định sẽ thay đổi thái độ với Thiên Địa Môn, chỉ ước gì được gia nhập ngay lập tức."

"Cho nên ta mong ba vị ca ca có thể cùng chúng ta đến Thiên Địa Môn"

Vẻ mặt Táng Tứ thành khẩn nói.

"Hừ"

"Đệ đừng nói nữa." Táng Nhất trực tiếp cắt đứt lời Táng Tứ, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chúng ta sẽ không gia nhập Thiên Địa Môn."

"Trong giai đoạn hiện tại, các tông môn gì làm sao có thể quan trọng hơn việc lĩnh ngộ Tiên Giang Hỗn Độn Bia. Hơn nữa các đệ phải biết rằng Tiên Giang Hỗn Độn bia liên quan đến thiên đạo."

Táng Nhị cũng nói.

"Hai người các đệ thật sự khiến cho người ta cảm thấy chạnh lòng, bản thân mình chấp mê bất ngộ thì thôi đi, bây giờ các đệ lại muốn kéo chúng ta cùng xuống nước" Táng Tam tức giận nói.

"Đại ca, nhị ca, tam ca, các huynh đừng phản ứng lớn như vậy.

Điều đó là sự thật, các huynh chỉ cần cùng bọn đệ trở về Thiên Địa Môn một chuyến là biết" Táng Tứ tận tình giải thích nói.

"Ta nói rồi, điều này sẽ không xảy ra!"

Táng Nhất trầm giọng nói: "Bây giờ, ta cũng cho các đệ hai lựa chọn"

"Hoặc là hiện giờ các đệ phân rõ giới hạn với Thiên Địa Môn rồi ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về đợi Tiên Giang Hỗn Độn bia mở ra, hoặc là các đệ trở về Thiên Địa Môn của các đệ, cả đời này chúng ta sẽ không qua lại với hai người các đệ"

Nghe vậy, sắc mặt hai người Táng Tứ và Táng Ngũ đều thay đổi.

Chuyện phân rõ giới hạn với Thiên Địa Môn, chuyện này sao có thế?

"Tứ ca, chúng ta làm sao bây giờ?" Sắc mặt Táng Ngũ khó coi mà dò hỏi.

"Haz, đại ca vẫn luôn cho rằng Tiên Giang Hỗn Độn bia tốt cỡ nào, nhưng huynh ấy lại không biết Thiên Địa Môn mạnh mẽ như thế nào, hơn nữa hiện giờ huynh ấy lại đang tức giận...

"Nếu thật sự không được thì chúng ta cứ đợi thêm một chút, chờ đại ca bớt giận rồi lại đến." Táng Tứ bất đắc dĩ nói.

"Được đó!"

Táng Ngũ chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.

Sau khi đưa ra quyết định, hai người chắp hai tay nói: "Ba vị ca ca, chúng ta lui ra trước, ngày sau chúng ta lại đến tìm ba vị ca lì ca.

Nói xong, hai người Táng Tứ và Táng Ngũ phi hành rời đi.

"Ngươi, các ngươi..."

Lần này dù hai người không thèm để ý đến tình huynh đệ mà tỏ thái độ kiên định đứng về phía Thiên Địa Môn, Táng Nhất tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.

"Đại ca, đại ca đừng nóng giận."

Táng Nhị, Táng Tam vội vàng đỡ lấy Táng Nhất, an ủi nói: "Dù sao lão tứ và lão ngũ còn nhỏ tuổi, bây giờ chúng nó lầm đường lạc lối cũng là chuyện không còn cách nào. Đợi sau khi Viêm Liên nỗ rộ thì chúng ta đi tìm hai người bọn họ trở về."

Nghe vậy, Táng Nhất ăn vào một viên đan dược, điều tức trong chốc lát, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Qua thời gian nửa ngày.

Một dòng khí nóng dao động tản khí nóng ra bốn phía trong thiên địa.

"Viêm Liên sắp nở rộ rồi."

Táng Nhất đã bình phục đang đứng cách đó không xa nhìn Viêm Liên, trịnh trọng nói.

"Đúng vậy, rốt cuộc gốc Viêm Liên mà bộ lạc chúng ta bảo vệ vạn năm này cũng đã trưởng thành"

Táng Nhị Táng Tam vội vàng gật đầu, hắn nhìn Viêm Liên sắp nở rộ, lộ ra vẻ mặt chờ đợi.

Đúng lúc này, ở phương xa có một cỗ lực lượng kinh khủng nhanh chóng đánh tới bên này.

"Hừ!"

"Chỉ sợ Viêm Liên không có phần của các ngươi."

Nương theo âm thanh nặng nề, một nam tử mũi ưng từ trên trời hạ xuống.

"Ngươi là ai?"

Sắc mặt ba người Táng Nhất biến đổi, trầm giọng hỏi.

"Ồ, nhanh như vậy đã không biết ta sao?" Nam tử lạnh như băng cười nói.

"Ngươi, ngươi cũng là thiên định chỉ nhân, là Phương Khiếu Thiên trong cột sáng màu lam?" Táng Nhị nhận ra người này, trầm giọng hỏi.

"Không sai, chính là ta!"

Phương Khiếu Thiên nhếch mép cười.

"Ngươi muốn làm gì?" Thanh âm Táng Nhất lạnh lẽo hỏi.

"Đương nhiên là ta coi trọng đóa Viêm Liên này."

"Đương nhiên ta cũng muốn đoạt khí vận của các ngươi."

Nói đến đây, giọng nói của Phương Khiếu Thiên bỗng trầm xuống: "Dựa vào đâu mà mấy tên Thiên Tiên nho nhỏ các ngươi có thể ngồi vào tiên trụ màu đỏ, mà ta đường đường là một Kim Tiên đỉnh cấp lại luân lạc tới tiên trụ màu lam?"