Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 637: Chiến lực đỉnh cao của Thiên Địa Môn




"Thật tốt quá!"

Táng Ngũ hưng phấn cả mặt.

Kiếp này có thể nắm lấy thời cơ đến Thiên Địa Môn, đúng thật là quyết định vĩ đại nhất của hắn.

Chính vào lúc này, ngọc giản truyền âm mà hắn đã lâu không sử dụng, đột nhiên sáng lấp lánh.

"Ùm?"

"Tứ ca?"

"Tứ ca lại có thể đến rồi?"

Táng Nhất vui vẻ.

Hắn vốn đã muốn tìm cơ hội để trở về, lôi tất cả huynh đệ đến đây, chỉ là gần đây liên quan đột phá, thực sự là không có thời gian.

Không lâu sau.

Hai người đã gặp nhau ở một nơi không xa đảo nhỏ.

Cho dù trước đó có chút không vui, nhưng hai người có quan hệ cực tốt gặp mặt vẫn ôm nhau một cái.

"Ngũ đệ, đệ có biết không, các huynh đều rất lo cho đệ." Táng Tứ trách móc: "Cho nên lần này tứ ca đến, là để đưa đệ trở về, dù sao Tiên Giang hỗn độn bia không đến một năm nữa là mở ra rồi, đây là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, tuyệt đối không thể bỏ lỡ!"

"Đưa đệ trở về?"

Táng Ngũ nhanh chóng lắc đầu nói: "Tứ ca huynh nói gì vậy, đệ đã yên gia ở đây rồi"

"Yên gia?"

Táng Tứ chau mày một cái, trầm giọng nói: "Ngũ đệ, huynh biết đệ trước nay ngây thơ không tà ác, nhưng đệ cũng phải phân biệt được lợi và hại chứ?"

"Tứ ca, đệ là bởi vì phân biệt rất rõ, cho nên mới không quay về."

Táng Ngũ trịnh trọng nói.

Táng Tứ bất lực lắc đầu.

Hắn ta thật sự không biết Táng Ngũ gặp phải mê hoặc gì.

Lại có thể như vậy.

Bây giờ, còn có cơ duyên gì, nơi nào mà còn tốt hơn tham ngộ Tiên Giang hỗn độn bia?

"Tứ ca, đệ biết có thể huynh không tin lời đệ, nhưng xin mời huynh trở về Thiên Địa Môn cùng đệ xem thử, huynh sẽ biết tại sao đệ lại quyết định như vậy." Táng Ngũ trịnh trọng nói.

"Lão ngũ à, đệ nghe lời khuyên của huynh, theo huynh trở về, bây giờ đệ còn quá trẻ, rất nhiều thứ đệ không phân biệt rõ."

Táng Tứ nói bằng cả tấm lòng.

"Tứ ca, vẫn là câu nói đó, huynh cùng đệ về xem thử, đệ tin sẽ thay đổi suy nghĩ của huynh"

Ánh mắt Táng Ngũ trịnh trọng nhìn Táng Tứ, lên tiếng lần nữa.

"Được rồi được rồi"

"Huynh đi xem cùng đệ."

Thấy Táng Ngũ kiên trì như vậy, Táng Tứ vẫy vẫy tay đồng ý.

Cũng muốn xem thử xem, Thiên Địa Môn này rốt cuộc ẩn giấu cái gì, rốt cuộc đã sắp xếp trận pháp gì, lại có thể mê hoặc ngũ đệ của hắn thành như vậy.

Hai người, đi về phía đảo nhỏ.

Khi hai người đến bên hồ, một sức mạnh thiên địa ập đến.

"Đây là?"

Táng Tứ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Bởi vì bản thân hắn ở trong không gian này, thực lực chịu phải một áp chế cực lớn.

Không đúng.

Nói đúng thì không phải áp chế.

Mà là pháp quy thiên địa của không gian xung quanh thay đổi.

Vốn tiện tay có thể xé mở không gian lại trở nên ngưng thực, trọng lực cũng xảy ra thay đổi cực lớn, hắn vốn có thể thoải mái bay lượn, lại có thể chỉ nhảy lên được một thước tại chỗ.

"Haha, tứ ca không cần kinh hoảng, không gian của cả Thiên Địa Môn sớm đã vượt qua sự khống chế của Tiên Giang Đại lục, cho nên dù là cao thủ của tiên giới đến, nhiều nhất cũng chỉ có thể lộn một vòng" Táng Ngũ nhanh chóng cười giải thích.

"Hứ, huynh kinh hoảng lúc nào, chỉ là mới đến có chút không thích ứng thôi." Táng Tứ vẫy vẫy tay, đưa ra vẻ mặt đầy sự không quan tâm nói.

Tuy rằng vừa nãy đúng thật đã dọa hắn một phen.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Dù sao nơi này có chút bất phàm, Táng Tứ hắn thật ra sớm đoàn ra rồi.

Nếu không có thứ gì, cũng không thể dụ dỗ lão ngũ nhà hắn.

Còn về không gian này...

Hơ...

Tiên Giang Đại lục trải qua biết bao lần đại diệt, cường giả trải qua vô số lần, cho nên có mỗi không gian vị diện nhỏ giữ lại, cũng không đủ kì lạ.

Cho nên, Thiên Địa Môn có một không gian như vậy, vốn không thể chứng tỏ nó lớn mạnh đến mức nào.

Thật sự có thể thể hiện nó lớn mạnh, còn phải xem cao thủ trên đảo này nhiều hay không.

Chỉ là trên đảo này xem ra giống như có rất nhiều cao thủ?

Thật sự không giống?

Hoặc là có.

Nhưng có thể ra tay được, e rằng cũng không được mấy người.

Ít nhất Táng Tứ cho là như vậy.

Hắn thờ ơ đi theo Táng Ngũ leo lên bè trúc, ánh mắt mang vẻ khinh thường nhìn người chèo thuyền.

Là một ông lão.

Tuổi già sức yếu.

Cũng không cảm nhận được thực lực mạnh thế nào, hắn liền tùy ý liếc về đầu.

Song.

Ông lão xem ra tuổi già sức yếu đó, đột nhiên cử động bùng phát, lại trực tiếp khiến con ngươi của hắn nổ tung.

Chỉ thấy ông lão đứng bên bờ, trước tiên dùng gậy tre đỡ cho phà tre rời khỏi bờ, sau khi đợi phà tre theo dòng nước chảy rời khỏi bờ, lão già đó đứng ở bên bờ hai chân nhẹ nhàng nhảy một cái.

Cú nhảy này.

Gần như nhảy xa ba trượng!

Sau đó vững chắc rơi lên phà tre, nhẹ nhàng chống đỡ để phà tre trôi đến đảo nhỏ.

Giây khắc này, Táng Tứ bị lão già kế bên làm kinh hãi đến lắp bắp.

"Cao, cao cao cao thủ..."

Hắn nói với giọng lắp bắp, cả người run lên.