Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 630: Hai trăm ba mươi bốn cột Tiên Trụ




"Được, cảm ơn ngươi."

Dịch Phong dựa theo lời dặn của Vân Yêu Yêu, ngồi xếp bằng xuống, viên đan dược óng ánh sáng long lanh đã được chuẩn bị xong ở trong tay hắn.

"Ta lại nhắc nhở với ngươi một câu, đan dược này năng lượng rất lớn, sau khi ngươi nuốt vào thân thể sẽ tiếp nhận nỗi đau đớn nhất định, cho nên ngươi phải xác định ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng?" Vân Yêu Yêu trịnh trọng nhắc nhở lại một lần.

"Rồi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng"

Dịch Phong cắn chặt răng, trịnh trọng gật đầu.

Vì có thể trở thành cao thủ võ linh khủng bố như vậy, phải chịu đựng thống khổ cũng chỉ có thể nhịn.

"Ăn vào đi!" Vân Yêu Yêu nói.

(?

Được!

Dịch Phong khẽ cắn môi, thật cẩn thận đặt đan dược vào trong miệng, nuốt xuống.

Giờ khắc này, Dịch Phong cắn chặt khớp hàm, chờ đợi năng lượng xung kích và tẩy lễ.

Vân Yêu Yêu cũng trở nên nghiêm túc, tu vi hùng hậu ở trên người tỏa ra, vừa cảnh giác bốn phía đề phòng có người quấy rầy Dịch Phong, ánh mắt cũng chú ý tình trạng của Dịch Phong mọi lúc Ba canh giờ sau.

Nhìn thấy mặt Dịch Phong không chút thay đổi, từ đầu đến cuối không có xuất hiện bộ dạng đau không chịu nổi, Vân Yêu Yêu gật đầu vừa lòng.

Nghị lực tên này không ngờ cứng cồi vậy.

Đau đớn lớn như vậy, vậy mà có thể không rên một tiếng chịu đựng tất cả.

Nhưng mà, Dịch Phong lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: "Viên đan dược này của ngươi phát huy lâu như vậy sao, chân ta cũng đã tê lắm rồi, sao vẫn không có chút phản ứng nào?"

Vân Yêu Yêu ngẩn người.

"Ngươi, ngươi đã ăn đan dược vào, sao đến bây giờ còn chưa có phản ứng gì hết vậy?" Nàng trừng mắt hỏi.

"Hả... mắc tiểu có được tính không?" Dịch Phong nghiêm túc nhìn Vân Yêu Yêu hỏi.

Trên trán Vân Yêu Yêu đầy vạch đen.

Nhưng nàng trăm mối vẫn không có lời giải thích, viên đan dược kia đã bị Dịch Phong nuốt vào, thế nhưng sao lại không có một chút phản ứng gì hết vậy?

Phải biết rằng viên đan dược này của nàng chính là xuất từ trong tay tiên nhân, cho dù thế nào cũng không có khả năng xuất hiện vấn đề được.

"Ngươi nhắm mắt lại lần nữa, cảm thụ một lần nữa xem có cảm giác gì không, trong cơ thể có cái gì... thay đổi hay không?" Vân Yêu Yêu hỏi.

"Ừm!"

Dịch Phong nhắm mắt lại, một lát sau lại một lần nữa mở mắt.

Hắn nhìn ánh mắt mong đợi của Vân Yêu Yêu, xấu hổ hỏi: "Cái loại đau bụng giống như ăn phải đồ hư hỏng... có được tính không?"

Khóe miệng Vân Yêu Yêu giật giật.

Sau đó nàng giơ ngọc chưởng lên, nhẹ nhàng đặt lên bả vai của Dịch Phong, dò xét bên trong cơ thể hắn.

Sau một phen tra xét, nét mặt nàng thay đổi trở nên cực kỳ khó coi.

Dịch Phong cũng không có nói dối, viên đan dược kia thế mà lại thực sự không mang lại một chút lực lượng nào cho hắn, hắn vẫn là một người phàm như cũ.

"Viên đan dược này xác thực không có tác dụng gì đối với ngươi, toàn bộ dược lực đều trôi đi mất" Sắc mặt Vân Yêu Yêu xanh mét nói.

"Hà..."

Mặt mày Dịch Phong đầy vẻ chán chường, cúi gầm đầu xuống.

Hắn không ngờ bản thân lại phế tới mức này, ngay cả đan dược cường đại như vậy mà cũng không thể tạo ra một chút hiệu quả nào cho hắn.

Hắn cứ tưởng rằng có thể không cần dựa vào cái hệ thống tệ hại kia.

Bây giờ xem ra, vẫn nên ngoan ngoãn thu nhận đồ đệ thôi!

"Thật xin lỗi, để cho hy vọng của ngươi tan vỡ rồi!" Vân Yêu Yêu hổ thẹn nói.

"Không có việc gì, sao có thể trách ngươi được chứ"

Dịch Phong không cho là đúng an ủi nói: "Hơn nữa chuyện tu luyện này, phải nói sao đây..."

"Sao cơ?"

Vân Yêu Yêu nghi ngờ nhìn hắn.

"Mặc dù ta là người phàm, ngươi cũng cho rằng ta là người phàm, nhưng mà ta lại không phải là cái loại người phàm kia." Dịch Phong thần bí cười hề hề nói: "Tóm lại, tương lai khi ngươi nhìn thấy ta, ngươi sẽ gặp được một người không giống ta, chắc chắn sẽ giật nảy cả mình"

Lời của Dịch Phong làm cho Vân Yêu Yêu có chút dở khóc dở Cười.

Làm cho nàng giật nảy mình à?

Mặc dù miệng chưa nói ra, nhưng người này phế thành cái dạng gì trong lòng hai người đều rõ ràng.

Có điều như vậy lại khiến cho Vân Yêu Yêu có chút cảm động.

Cái tên này thật đúng là làm cho người ta vừa yêu vừa hận mà.

Rõ ràng nàng nên an ủi hắn, nhưng không ngờ hắn lại đi an ủi vực dậy nàng.

"Được, ta chờ mong lần sau khi gặp lại, ngươi sẽ khiến cho ta ngạc nhiên" Vân Yêu Yêu ung dung thản nhiên nói.

Nàng cũng không hy vọng xa vời sẽ ngạc nhiên gì, chỉ hy vọng trong tương lai Dịch Phong có thể còn sống khỏe mạnh là được.

Vân Yêu Yêu đi rồi.

Nói là đi rồi, thực ra là đứng ở trong đám mây đợi đến khi trời chạng vạng tối, Dịch Phong thu cán về nhà, nàng mới chính thức rời đi.

Sau khi Vân Yêu Yêu rời đi, vút một cái bay tới một mảnh đất hư vô, sau đó xé rách không gian, đi vào bên trong một mảnh Hỗn Độn.