Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 624: Muốn đánh nhau thì ngươi cứ nói sớm đi (2)




Sau khi tro bụi tản đi.

Chỉ còn một mình Bạch Khởi Ngọc đang cầm cuốn sách, cởi truồng ngồi bên trên hố.

Một trận gió thổi qua, cái mông lạnh tê tái, Bạch Khởi Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Doãn Kiếm đang tỏ vẻ lạnh lùng, không nhịn được mà phải chớp chớp cặp mắt cá chết kia.

"Ngươi cũng muốn đi nặng à?"

Bạch Khởi Ngọc cẩn thận hỏi.

Sau khi hắn ta nói xong thì nhìn đống đổ nát xung quanh, ngẩn ngơ một lúc rồi lại ngẩng đầu lên nói: "Nhưng ngươi phải đợi ta một chút, ta bị chứng táo bón mà."

Hắn nói xong lại nhìn bắt đầu xem tranh tiếp.

Doãn Kiếm lập tức nổi giận không thôi.

Bàn tay giơ lên, mũi kiếm lạnh lẽo lập tức đâm thẳng tới Bạch Khởi Ngọc.

Bạch Khởi Ngọc không biểu hiện gì nghiêng đầu qua, tùy tiện né tránh.

Lại một kiếm bổ tới, Bạch Khởi Ngọc nghiêng đầu sang trái, không tổn hao chút gì.

Theo sát đó chính là ánh kiếm sắc bén mạnh mẽ đâm tới chỗ hắn ta, tất cả đều giống như nhau, đều bị Bạch Khởi Ngọc nhẹ nhàng tránh thoát.

Cuối cùng, Bạch Khởi Ngọc phải buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Kiếm.

"Cuối cùng là ngươi muốn làm gì?"

Bạch Khởi Ngọc nhíu mày hỏi.

"Không thể không nói, ngươi rất mạnh, đánh với ta một trận đi!"

Trong mắt Doãn Kiếm lóe ra ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.

"Ngươi muốn đánh nhau thì nói sớm chút đi"

Bạch Khởi Ngọc nói xong lập tức đánh ra một đấm, dễ dàng đánh trúng vào trên ngực Doãn Kiếm.

Sau khi Bạch Khởi Ngọc đánh xong một quyền kia thì lại tiếp tục đi nặng.

Nhưng tròng mắt Doãn Kiếm thì muốn nứt ra, từ bên trong cơ thể trào ra một ngụm máu tươi, cả người cũng theo đó bay ngược ra ngoài.

"Bịch bịch bịch bịch...

Nện vỡ liên tiếp các tòa kiến trúc, trên mặt đất chỉ để lại một khe rãnh như hẻm núi, nhìn thấy mà giật mình.

Từ xa xa nhìn lại, Doãn Kiếm là người cuối cùng còn lại ngã vào trong mặt hố đó, thân thể bị một quyền đánh đứt làm đôi, ngay lập tức mất đi cơ hội sống sót.

Giờ khắc này.

Bầu không khí như đang lắng đọng lại.

Toàn hội trường yên lặng như tờ.

Doãn Kiếm.

Hắn ta là nhân vật thiên tài của thế hệ trước, là gã kiếm tu có sức tấn công mạnh nhất.

Ấy thế mà cứ như vậy bị con lừa ngu ngốc có đôi mắt cá chết đó đánh một chưởng đứt làm đôi, bị giết chết trong nháy mắt?

Tất cả mọi người như hít phải một ngụm khí lạnh, há hốc mồm, trực cảm giác cảm thấy có điều gì không lành, đầu óc cũng quay cuồng.

Nhưng trái lại có một vị nào đó...

Vẫn ung dung ngồi trên bồn cầu kia.

Có điều hắn đã vừa đặt sách manga trên tay xuống, hai tay nắm thành nắm đấm thật chặt, trán nổi gân xanh.

Dường như cái bệnh táo bón này ngày càng nghiêm trọng rồi! !!

Mà trong lúc Doãn Kiếm bị chém chết tức thì, đám người còn của Thiên Linh Tông cuối cùng cũng hoảng hồn.

Doãn Thiên Hùng cầm đầu nhóm người đó, trong lòng hắn ta cũng mất đi ý chí chiến đấu rồi.

Hơn mấy chục người bao vây tấn công mà cũng không địch nổi một Tô Vân Vận, nhưng đúng lúc này lại có một người có cái đầu bóng loáng hiếm có xuất hiện.

Nhưng kỳ lạ thì kỳ lạ, mạnh thì cũng rất mạnh!

Còn Liễu Như Yên thương nghiêm trọng, đã sớm rút khỏi vòng chiến, càng trợn to đôi mắt, nhìn tất cả mọi chuyện vừa xảy ra vừa rồi, nàng ta cảm thấy mình không thể tin nổi.

Tiêu Chiến.

Rốt cuộc ở đây đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Rốt cuộc hắn làm thế nào mà bỗng nhiên trở thành Kim Tiên vậy?

Không chỉ có hắn mà còn cả sư huynh sư tỷ đáng sợ của hắn nữa...

Một người tự tay tiêu diệt toàn bộ Chấp Pháp Đường, một người thì một kiếm độc chiến với cả sư tôn của nàng và các đại trưởng lão của Thiên Linh Tông mà không hề thua kém chút nào, một người lại chỉ dùng một chưởng mà đã giết chết sư thúc của nàng...

Bọn họ rốt cuộc từ chỗ nào chui ra vậy?

Nàng ta cắn môi đỏ mọng của mình thật mạnh.

Nhưng ngay trong lúc tất cả mọi người còn đang dao động thì Tiêu Chiến và mấy sư huynh sư đệ của hắn đã diệt sạch cả Thiên Linh Tông mất rồi, thậm chí Doãn Thiên Hùng và đám Liễu Như Yên còn biến mất nhanh như chớp bặt vô âm tín trước mặt bọn họ. Ở nơi sâu nhất của Thiên Linh Tông, bỗng truyền ra giọng nói âm trầm của ai đó.

"Lão phu vừa mới chỉ ngủ say được vạn năm, nhưng thật không ngờ lại có người dám đánh tới Thiên Linh Tông của ta rồi à"

"Các ngươi thực sự coi lão phu đã chết rồi, không bò dậy nổi sao hả?"

Thanh âm vừa dứt, một loại khí mênh mông bàng bạc khuếch tán ra khắp nơi.

Khí đó cực kì mạnh, trông chẳng khác nào như một con mãnh thú ngủ say nhiều năm bỗng nhiên thức tỉnh, tất cả mọi người ở hiện trường bởi vì loại khí tức này thức tỉnh, mà cảm thấy áp lực đến cực điểm.

Có người nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên kinh hô lên.

"Là Thiên Linh lão tổ."

"Cái gì, Thiên Linh lão tổ á?"

"Ôi trời đất ơi, Thiên Linh lão tổ vẫn còn sống sao?"

Mọi người đều kêu toáng lên.

Cuối cùng.

Dưới làn khí bao quanh kia, một lão giả mặc quần áo vải giản dị xuất hiện.

Khí thế của lão có thể nghiền ép hoàn toàn chỗ này.