Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 620: Hồng gia ta không thể kiềm chế được nữa rồi.




"Vậy mà không chết sao?"

Ánh mắt của Doãn Thiên Hùng trầm xuống.

Một tên Kim Tiên lại không chết khi phải nhận một chưởng của hắn ta, nó thực sự khiến hắn ta vô cùng kinh ngạc.

Nhưng càng như vậy, ý muốn giết người của hắn ta lại càng mạnh.

Chưa kể Tiêu Chiến đã phá vỡ mọi kế hoạch của hắn ta, nhưng với tài năng của Tiêu Chiến thì hắn ta cũng không dám để Tiêu Chiến sống, sau này Thiên Linh Tông của hắn ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Chân hắn ta đạp trên không, truy đuổi tới.

Một chưởng nữa lại đánh tới Tiêu Chiến, đương nhiên là không muốn cho Tiêu Chiến có bất cứ cơ hội nào.

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta định đánh Tiêu Chiến, một bàn tay ngọc đột nhiên xuất hiện, ngang nhiên cản lại một chưởng này của Doãn Thiên Hùng.

"Mạnh như vậy, là ai?"

Doãn Thiên Hùng lăn vài vòng trong không trung trước khi ổn định lại, hướng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trước mặt Tiêu Chiến xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ trắng.

Ổ trên người nàng ta toát ra khi thế bất khả chiến bại, vô cùng kiêu ngạo, lúc này đang nhìn chằm chằm hắn ta với đôi mắt lạnh như băng.

Nhận thức được ánh mắt như vậy, dựa vào tu vi của Doãn Thiên Hùng, cũng không dám giằng co với nàng ta.

"Ngươi là ai?"

Doãn Thiên Hùng khàn giọng hồi.

"Thiên Địa Môn, Tô Vân Vận, cũng là sư tỷ của Tiêu Chiến"

Tô Vân Vận lạnh lùng lên tiếng, lúc này trong mắt nàng hiện lên sát khí, nàng không ngờ rằng, đường đường là người đứng đầu tông môn lại ngang nhiên ra tay đánh lén sư đệ của mình.

May mắn thay, Tiêu Chiến vẫn ổn.

Nếu không... Toàn bộ Thiên Linh Tông cũng không đủ để chôn cùng hắn ta.

"Thiên Địa Môn?"

"Sư ty?"

Doãn Thiên Hùng cẩn thận nhớ lại, nhưng không có thu thập được bất kỳ tin tức gì của Thiên Địa Môn, lại càng không biết Tiêu Chiến lấy đâu ra lại một sư tỷ lợi hại như vậy.

Nhưng mà.

Sắc mặt của Liễu Như Yên trên võ đài ở đằng xa thay đổi lớn.

Nàng hoàn toàn thật không ngờ, người nữ tử mà nàng gặp ở Thiên Tinh Thành ngày hôm đó cường đại đến mức có thể ngang hàng với sư phụ của nàng.

Tiêu Chiến.

Gần đây, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?

Nàng nghiến chặt răng, trong lòng tràn đầy cảm giác không cam lòng.

"Nói đi, tại sao ngươi lại ra tay với sư đệ của ta?" Tô Vân Vận lạnh lùng hỏi.

"Hừ"

"Hắn không để ý đến quy tắc, đánh lén đồ đệ của ta ở trên võ đài, đồ đệ của ta tâm tư đơn thuần nên không thể nhìn thấu được âm mưu của hắn, hắn còn đưa cho nàng ta một lá thư từ hôn, suýt chút nữa đã bị phế bỏ tu vi"

"Nếu không phải ta đang ở đây, suýt chút nữa đã để hắn qua mặt"

"Nếu hắn có gan làm loạn ở địa bàn của Thiên Linh Tông, thì ta đương nhiên sẽ không thể để hắn sống sót."

Doãn Thiên Hùng nói bằng giọng trầm khàn.

Hôm nay.

Hắn ta chỉ muốn giết người.

Bởi vì kết quả hôm nay, hắn ta không thể nào tiếp nhận được, những thứ khác thì không nói, hắn ta không có cách nào để giải thích với Tam hoàng tử.

Nếu như Tiêu Chiến đưa cho Liễu Như Yên một tờ giấy từ hôn, chẳng phải Tam hoàng tử sẽ là tên xài đồ vứt đi của người khác sao?

Cho nên.

Quyền chủ động này, chắc chắn phải nằm trong tay hắn ta.

"Chư vị ở đây, ta nghĩ các ngươi cũng đã nhìn ra chân tướng sự việc, nếu là bằng hữu của Thiên Linh Tông hi vọng các ngươi sẽ làm chứng cho Thiên Linh Tông, cũng làm chứng cho ta, lần này Doãn Thiên Hùng ta ra tay cũng là bất đắc dĩ" Doãn Thiên Hùng nhìn về phía giữ sân, chậm rãi nói.

Những lời của hắn ta.

Có thể nói là vô cùng thông minh.

Thậm chí còn mang theo chút ý uy hiếp.

Cho nên mặc dù rất nhiều người trong lòng biết rõ, cũng gật đầu phụ họa.

Dù sao, nếu có thể lấy được một ân tình của Thiên Linh Tông, thì cớ gì mà không làm.

Về phần Tiêu Chiến, mặc dù tài năng của hắn là vô cùng xuất chúng, nhưng đứng trước mặt toàn bộ Thiên Linh Tông thì hắn chẳng là cái gì cả.

Một thiên tài chưa trưởng thành, chẳng qua cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi.

"Ngươi..."

Lời này rơi vào trong tai Tiêu Chiến, khiến cho trán của hắn chấn động, cả người run lên vì tức giận.

"Ha ha ha."

Nhưng mà.

Tô Vân Vận lại bỗng nhiên phá lên cười.

"Đó thực sự là một cái đánh lén rất hay, một lời bịa đặt rất hoàn hảo..."

Một giọng nói lạnh như băng phát ra, đồng thời nhẹ nhàng đỡ Tiêu Chiến ở phía sau.

"Gtự đệ"

"Ngươi ở đây dưỡng thương thật tốt, kế tiếp, sư huynh sư tỷ sẽ là chỗ dựa cho ngươi."

Nghe vậy.

Đồng tử của Doãn Thiên Hùng co rụt lại.

"Chỗ dựa, ngươi chống đỡ nổi sao?"

Doãn Thiên Hùng lạnh giọng chất vấn.

Mặc dù Tô Vân Vận làm cho hắn ta có chút kiêng kỵ, nhưng cũng không có gì hơn.

Chỉ là Huyền Tiên mà thôi, lại ở trong võ đường chính của Thiên Linh Tông, còn có thể gây sóng gió gì sao?

"Thử đi rồi sẽ biết."

Tô Vân Vận cong khóe môi, thong thả nói: "Thập Bát sư đệ, ngày hôm nay, ngươi có thể sảng khoái một chút rồi."

Ngay khi giọng nói của nàng ta cất lên, ở chính giữa sân, một bóng người với mái tóc rối bù lướt qua như một luồng ánh sáng.