Lúc này, móng tay của Tiêu Chiến gần như cắm vào sâu trong da thịt, trong mắt hắn lóe lên nồng nặc thù hận và không cam lòng.
Hắn hận.
Hắn hận bản thân không có thực lực.
Nếu như hắn có đủ sức mạnh, lúc này tại sao hai cha con bọn họ phải chịu sự sỉ nhục này?
Hành động này của Liễu Nam Yên chắc chắn là kỹ nữ dựng nên miếu thờ.
Vốn dĩ Tiêu gia hắn chưa bao giờ có ý định không từ hôn, thậm chí bọn họ không cần nhận bất kỳ khoản bồi thường nào.
Nhưng nàng ta nghìn lần không nên làm như vậy, Liễu Nam Yên muốn giẫm Tiêu gia bọn họ dưới chân, đồng thời muốn tạo thanh danh tốt cho Liễu gia.
Nhưng nghìn lần không nên làm vậy vạn lần không nên làm vậy, Liễu Nam Yên đã muốn đồng thời chà đạp lên Tiêu gia hắn, còn muốn làm cho Liễu gia như một người tốt.
"Hôn ước này, ta không từ."
Tiêu Chiến nghiến răng nói ra từng chữ từ chữ một.
Đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm, chỉ có như vậy.
Cho dù có chết!
Nếu như hôn ước này vừa lui, vậy thì Tiêu gia hắn sẽ mãi mãi không thể ngẩng đầu lên ở Lăng Hư Giới, cả đời này phụ thân hắn và toàn bộ Tiêu gia sẽ phải sống dưới sự chế giễu của người khác.
Liễu Nam Yên nheo mắt lại.
"Ngươi là chê ta không cho ngươi nhiều đồ sao?" Nàng ta trầm giọng hỏi, một uy áp mạnh mạnh mẽ đánh tới Tiêu Chiến.
"Ta không cần đồ của các ngươi, nhưng nếu ngươi muốn từ hôn, thì không có khả năng!" Dáng người Tiêu Chiến gầy gò kiên định đối mặt với uy áp của Liễu Nam Yên.
"Hừ!
Liễu Nam Yên chế giễu, cười khẩy nói: "Ta biết, trong lòng ngươi rất không cam tâm, quả thực việc này đối với Tiêu gia mà nói có phần sỉ nhục, nhưng ngươi phải hiểu rằng, thế giới này chính là thế giới cường giả sẽ làm chủ, là thế giới vốn dĩ không có sự công bằng!"
"Hôm nay nếu chúng ta đổi vị trí cho nhau, thực lực thiên phú của ngươi mạnh hơn ta, ngươi cũng có thể đến Thiên Linh Tông ta từ hôn, Liễu Nam Yên ta cũng đâu dám nói gì."
"Cho nên ngươi cần gì phải tiếp tục một mực không chịu giác ngộ?"
Tiêu Chiến nghe thấy vậy, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy hận ý, cũng tràn đầy sự không cam lòng đối với thực lực của bản thân không đủ.
Làm sao hắn của hiện tại có thể đổi vị trí với Liễu Nam Yên, làm sao hắn ta có thể giẫm nát Liễu Nam Yên ở dưới chân?
"Không phải ngươi muốn chứng minh bản thân sao?"
Liễu Nam Yên thấy dáng vẻ của Tiêu Chiến, nàng ta vô cảm nói:
"Ngược lại ta có thể cho ngươi một cơ hội để chứng minh bản thân"
"Đương nhiên, chủ yếu cũng là vì giao tình ngày xưa của hai nhà chúng ta, chúng ta không cần ầm ĩ đến mức quá khó xử"
"Vì vậy ta sẽ cho ngươi thời gian là ba năm, ba năm sau ta chờ ngươi ở Thiên Linh Tông, nếu như ngươi mạnh hơn ta, Liễu Nam Yên ta sẽ không từ hôn, đồng thời ta làm trâu làm ngựa cho người, mặc kệ ngươi xử lý."
"Nhưng nếu như ngươi không đánh thắng được ta, vậy ta sẽ huỷ bỏ hôn ước với ngươi trước mặt mọi người."
"Ngươi thấy thế nào?"
Liễu Nam Yên bình tĩnh nhìn Tiêu Chiến, chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chiến.
Cả người Tiêu Chiến run lên, trên mặt tràn đầy nụ cười cay đắng.
Làm sao mà hắn không nhìn ra được, nữ nhân này nghĩ rằng trong ba năm hắn cũng sẽ không có thành quả gì, cho dù là hắn có thành quả thì cũng sẽ không thể vượt qua nàng ta.
Vậy thì sao một người là công tử phế vật của một gia tộc nhỏ.
Một người là Thiên chỉ kiều nữ của Thiên Linh Tông.
Làm sao có thể so sánh được?
Đến ba năm sau, nàng ta không chỉ có thể từ hôn, mà còn có được thanh danh, càng sẽ không mang tiếng là qua cầu rút ván.
Còn về Tiêu Chiến, hắn sẽ phải chịu sự sỉ nhục, mãi mãi phải sống trong sự chế giễu của người khác.
Thật cao tay!
Lòng Tiêu Chiến đây sự bất lực, lúc này hắn không biết phải làm thế nào, thì một giọng nói lạnh lùng từ phía bên ngoài truyền đến.
"Ngươi là cái thứ gì vậy?"
"Ngươi cũng dám nói ba năm, ngươi quá coi trọng bản thân ngươi rồi đấy."
"Để cho ngươi quỳ trước mặt sư đệ của ta làm trâu làm ngựa, ba Ị?
ngày là đủ rồi Giọng nói vừa rơi xuống, một nữ tử với một dung mạo lạnh lùng và kiêu ngạo mặc một y phục trắng như tuyết, dẫn theo một nhóm người chậm rãi bước vào.
Đột nhiên có mấy người xuất hiện, ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Bất luận là Liễu Như Yên hay là người dân thành Thiên Tinh, và cha của Tiêu Chiến là Tiêu Vân cũng không ngoại lệ.
Người nào lại to gan như thế.
Lại đâm ăn nói với Liễu Như Yên như vậy?
Nhưng.
Đối diện với ánh mắt của mọi người.
Người đứng đầu là Tô Vân Vận mặt không cảm xúc, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế tự tin đó lập tức tràn ngập hiện trường, dường như là vương giả vừa sinh đã như vậy.
Liễu Như Yên nhíu chặt lông mày.
Bởi vì nàng ta cảm nhận được sự uy hiếp cực kỳ lớn trên người của Tô Vân Vận, thậm chí nàng ta vừa xuất hiện, đã lấn áp hào quang vốn có của mình, khiến nàng ta vốn là sáng chói mắt, lại biến thành ảm đạm không có ánh sáng.