Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 581: Sau đó, không có sau đó nữa




"Nói vậy nghĩa là sao?" Lâu Bản Vĩ vội vàng hỏi.

"Đại ca, huynh nghĩ thử đi, nữ tử mà, bọn họ đều rất thẹn thùng, xuất phát từ sự dè dặt của nữ tử, hơn nữa đây là nơi người qua kẻ lại, đương nhiên là nàng ấy không thể ôm huynh rồi"

"Nhưng với tư thế uy phong vừa rồi của huynh, trong lòng muội ấy nhất định là thích đến chết đi được, cho nên bây giờ huynh ấy à, nên chủ động tấn công, nhất định sẽ có thể hạ gục nàng ấy chỉ trong chớp mắt" Chó nhanh chóng nói.

"Trời ơi, ngươi thật sự là quân sư đầu chó của ta!"

Lâu Bản Vĩ tán thưởng, vỗ vai Chó, sau đó vội vàng đuổi theo.

"Cô nương, đợi một chút."

Lâu Bản Vĩ từ phía sau la lên.

"Có chuyện gì vậy?"

Cuối cùng, cô nàng ấy đã quay đầu lại nhìn Lâu Bản Vĩ.

"Giữa muôn vàn sinh linh, chúng ta có thể gặp nhau, chẳng lẽ cô nương không cảm thấy chúng ta có duyên với nhau sao?"

Lâu Bản Vĩ nhìn nàng một cách trìu mến, từ từ đến gần.

"Trong lòng ta, nhan sắc trời sinh của nàng là có một không hai, giống như, giống như một đóa hoa hồng trong tay ta vậy..."

Lâu Bản Vĩ vừa nói vừa nhớ lại chi tiết lời hướng dẫn của Chó, nhún lên mũi đôi giày rồi xoay người tại chỗ một vòng, sau đó thuận tay lấy bông hồng trong túi ra.

Tuy nhiên.

Chỉ còn lại một cái cành khô khốc Lâu Bản Vĩ sững sờ, vội vàng lục lại trong túi, phát hiện cánh hoa đã rơi vào trong túi từ lâu rồi.

"Vô vị"

Trong mắt cô nàng hiện lên một tia kinh tởm, hơn nữa kỹ năng diễn xuất đáng khinh của Lâu Bản Vĩ lúc nãy cũng đã bị nàng nhìn thấu, nàng tin rằng người mặc áo choàng đen này không phải là người tốt.

Không nói thêm gì nữa, nàng liền xoay người bỏ đi.

Lâu Bản Vĩ cầm cành khô, thừ người ra tại chỗ, vô cùng đáng thương.

"Đại ca, cố lên"

Thấy vậy, ba tên Chó, rết, gấu vội vàng chạy lên, thay nhau an ủi.

"Đại ca, đây rõ ràng là một cô nương thực tế"

"Đúng vậy, nàng ấy không xứng đáng với tình yêu của huynh"

"Cô nương này diễn quá, rõ ràng là trong lòng thích huynh, nhưng lại giả bộ thanh cao, không cần thì thôi vậy."

Cả ba người họ bắt đầu trò chuyện rôm rả.

"Vậy sao?"

Lâu Bản Vĩ bán tín bán nghỉ.

"Nhất định là vậy."

Cả ba vỗ vỗ ngực.

"Thì ra là như vậy, ta đây xém chút nữa còn mất tự tin vào bản thân rồi." Lâu Bản Vĩ đứng dậy cười lớn: "Cũng đúng, chỉ là một cô nương thực tế mà thôi, không cần thì thôi"

Trên tửu lâu.

Lữ Tín Vi, người chứng kiến toàn bộ quá trình, có một sắc mặt rất đặc sắc.

Hắn ta còn tưởng mấy tên này đang lên kế hoạch cho chuyện gì lớn lắm, thì ra chỉ có vậy thôi sao?

Khả năng diễn xuất và động tác ngượng ngùng của mấy tên này gần như khiến hắn ta dở khóc dở cười.

Nhưng mà.

Hắn ta vẫn công nhận thực lực của Lâu Bản Vĩ.

Hắn ta cũng nghĩ xong rồi.

Trước đó Lâu Bản Vĩ phớt lờ hắn ta là vì kiêu ngạo.

Nếu như bình thường hắn ta gặp phải trường hợp bỗng nhiên có người không biết thân phận đến kết giao, đương nhiên hắn ta cũng không quan tâm.

Xem ra.

Đã đến lúc thể hiện thân phận và sức mạnh của bản thân rồi!

Thế là hắn ta nhẹ nhàng nhảy vút lên, đến trước mặt Lâu Bản Vĩ, đồng thời như vô tình làm lộ tu vi của mình ra.

"Các hạ, ta cũng không giấu diếm gì ngươi nữa, nói thẳng vào vấn đề đi. Hôm nay ta đến đây là có một số chuyện muốn bàn bạc với các hạ"

"Ta đến từ Lăng Hư Giới, tên là Lữ Tín Vi, tu vi Huyền Tiên trên Kim Tiên. Bởi vì trong Huyền Tiên cũng ít khi có đối thủ nên ta được gọi là Huyền Tiên đệ nhất của Lăng Hư!"

Lữ Tín Vi hơi ngẩng đầu lên, giọng nói cũng khá kiêu ngạo, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lâu Bản Vĩ, chờ đợi phản ứng của hắn.

Với thân phận và sức mạnh của hắn ta, có lẽ sẽ khiến Lâu Bản Vĩ nghiêm túc để nói chuyện đàng hoàng với hắn rồi nhỉ?

Suy cho cùng thì ai lại xem nhẹ một cao thủ có sức mạnh Huyền Tiên như hắn chứ?

Đây là sự tồn tại trên Kim Tiên đấy!

Hơn nữa, còn là Huyền Tiên đệ nhất của Lăng Hư Giới!

Nhìn vẻ mặt tự hào của Lữ Tín Vi, Lâu Bản Vĩ nghiêng đầu liếc hắn ta một cái.

sŠ"

Bình tĩnh thốt ra một tiếng, sau đó liền đưa bọn Chó cũng rời đi.

Sau đó.

Không có sau đó nữa......

Không khí, cứ như vậy mà ngưng đọng...

Sắc mặt của Lữ Tín Vi co giật lại.

Cả người hắn ta phát run lên.

Chẳng lẽ tu vi Huyền Tiên của hắn ta cũng không xứng để đám người mặc áo choàng đen này coi trọng sao?

Là hắn ta nghe không rõ ràng hay vẫn chưa tin mình?

"Được được được."

Chuyện này hoàn toàn kích thích ham muốn chinh phục của Lữ Tín Vi, hắn ta thể phải cho đám người áo choàng đen này biết mình là ai mới được.

"Từ từ đã"

Lữ Tín Vi kêu nhẹ, sau đó bước nhanh đuổi theo bốn người Lâu Bản Vĩ, ngăn cản ở trước mặt bọn họ.

"Người này ngươi có vấn đề phải không?" Lâu Bản Vĩ chống nạnh kiêu căng nói.