Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 567: Đội hình khủng bố (2)




Lực lượng phong bạo cuồng bạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng, vô số kiến trúc của Bạch Dương chân cung bị san thành bình địa dưới sóng xung kích này.

Mà sau khi khuếch tán hết, quang mang cũng biến mất ở giữa không trung.

Nhưng mà rất nhiều cao thủ Bạch Dương chân cung cũng không dễ chịu, mấy chục người kêu lên một tiếng đau đớn, cùng nhau bay ngược ra ngoài, rơi vào khoảng cách mấy ngàn trượng ở trên trời, mới xem như ổn định thân thể.

"Đây rốt cuộc là công kích của người nào, sao lại cường đại như thế, chúng ta nhiều người như vậy liên hợp lại mới có thể ngăn cản được một kích này."

Lữ Chính Nhất nhíu mày, ánh mắt vội vàng nhìn về phía Bạch Thiển Nhất đang tê liệt trên mặt đất.

"Thiển nhi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Lữ Chính Nhất cùng mọi người đi về phía Bạch Thiển Nhất rơi xuống, cau mày hỏi: "Hai vị trưởng lão cùng ngươi đi ra ngoài đâu?"

"Sư tôn, xin ngài nhất định phải báo thù cho ta."

Thân thể của Bạch Thiển Nhất run lên bần bật, mắt đỏ hồng, mặt mũi tràn đầy cừu hận nói: "Chúng ta ở bên ngoài gặp được một người, hắn không những giết chết hai đại trưởng lão, mà ba đạo ấn ký tông môn hạ xuống cho ta, cũng đã bị sử dụng hết."

"Cái gì?"

"Ba đạo ấn ký của ngươi thế mà lại bị dùng hết?"

Sắc mặt của Lữ Chính Nhất tái xanh, nhìn về phía bàn tay của Bạch Thiển Nhất.

Quả nhiên.

Ba đạo ấn ký đã biến thành ảm đạm vô quang.

"Rốt cuộc là ai?"

Lữ Chính Nhất xanh mặt, gần ra từng chữ từng câu.

Từ khi Lăng Hư giới lần nữa khai thông đến nay, đây là lần đầu tiên Bạch Dương chân cung hắn tiến vào thế giới bên ngoài, nhưng mà khi trở về tổn thất lại thảm như vậy, khiến cho hắn khó mà tiếp nhận.

"Ta cũng không biết là ai, nhưng mà hắn căn bản là không để Bạch Dương chân cung chúng ta vào mắt, nói muốn giết chúng ta Bạch Dương chân cung tựa như là bóp chết một con rệp."

"Nếu không phải có ba đạo ấn ký tăng thêm truyền tống trận màu vàng ngài tặng cho ta, e rằng ngài đã không gặp được đồ nhi"

"Nhưng dù vậy, đồ nhi có khả năng trốn về đây, cũng đã là sơn cùng thủy tận."

Âm thanh của Bạch Thiển Nhất nghẹn ngào, mắt đỏ hồng nói với đám người Lữ Chính Nhất.

"Hay lắm hay lắm"

"Hay cho một câu xem Bạch Dương chân cung ta như sâu kiến, ta ngược lại muốn xem xem, là ai cuồng vọng như vậy!"

Lữ Chính Nhất siết chặt nắm tay, toàn thân lộ ra khí thế, xen lẫn nồng đậm lửa giận.

"Tất cả trưởng lão có tu vi thiên tiên trở lên, lưu lại một số trấn thủ chân cung, những người còn lại theo ta ra ngoài, gặp người này một lần"

"Ta ngược lại muốn xem xem, ở trước mặt Bạch Dương chân cung ta, hắn còn có thể cuồng vọng được hay không"

"Đa tạ sư tôn, xin ngài nhất định phải bắt lấy hắn, phế bỏ tu vi của hắn, để ta từ từ tra tấn hắn" Sắc mặt của Bạch Thiển Nhất ác độc nói.

"Thiển nhi yên tâm đi"

Lữ Chính Nhất nhẹ giọng an ủi: "Ngươi chính là đệ tử xuất sắc nhất của Bạch Dương chân cung ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất, mặc kệ là ai, cũng mặc kệ bởi vì chuyện gì, hắn khiến cho ngươi bị thương tổn, vậy hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ Ị?

Âm thanh hạ xuống, bàn tay Lữ Chính Nhất giương lên.

Kim quang chợt hiện ra, một chiếc phi thuyền to lớn xuất hiện ở trên bầu trời.

"Lên thuyền!"

Khi thanh âm của hắn hạ xuống, mười mấy tên cao thủ cùng nhau bay lên phi thuyền, khí thế của mỗi người đều thâm hậu tới cực điểm, trong đó thấp nhất cũng có tu vi Thiên Tiên.

Đội hình như vậy, có thể nói là khủng bố.

Thậm chí một người tùy tiện đi ra ngoài, đều đủ để có thể quét ngang Tiên Giang đại lục.

"Thiển nhi, ngươi cũng cùng ta đi đi"

Lữ Chính Nhất nói: "Để ngươi nhìn một chút, người bắt nạt ngươi, phải run rẩy như thế nào dưới uy thế của Bạch Dương chân cung ta"

"Sư tôn ta..."

Sắc mặt của Bạch Thiển Nhất vô ý thức khẽ biến, do dự.

Nói thật, nỗi sợ hãi mà cột sáng kia mang lại cho nàng, cũng không phải một lát thì có thể tiêu tán được.

"Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể làm thương tổn ngươi."

Lữ Chính Nhất liếc mắt một cái đã thấy ngay tâm tư của Bạch Thiển Nhất, nhẹ giọng an ủi.

"Cũng đúng..."

Ánh mắt của Bạch Thiển Nhất khẽ nhúc nhích.

Nàng mặc dù là thần nữ của Bạch Dương chân cung, nhưng mà thực lực so với những trưởng lão này mà nói, thì còn kém không ít, huống chỉ sư tôn của nàng cũng ở đây.

Cho nên có đội hình như vậy, chính mình làm gì còn gặp cái gì gọi là nguy hiểm đây?

Hơn nữa, bức họa kia chỉnh nàng thảm như vậy, nếu là không tận mắt thấy bộ dáng thê thảm của cái người sau lưng kia ở dưới đất cầu xin tha thứ, nàng làm sao có thể cam tâm?

Nàng đi theo rất nhiều cao thủ leo lên phi thuyền.

Rất nhanh.

Phi thuyền tựa như lưu quang xuyên không qua, căn cứ vào chỉ dẫn của Bạch Thiển Nhất, tiến về phía Bạch Nhĩ thành...