Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 554: Đồ đệ + 2 (2)




Thế giới này, thật an toàn!

Giờ khắc này, hắn cảm thấy tỷ lệ tử vong của chính mình trên thế giới này, biến thành thấp từ trước đến nay chưa từng có.

Cái này.

Chính là cảm giác ôm được cái đùi lớn sao?

Thật tốt!

"Đúng rồi sư phụ, hai chữ uống trà viết như thế nào vậy?"

Bên cạnh, Vân Vũ huy động bút lông trong tay, cào cào đầu nhỏ nhịn không được hỏi Dịch Phong.

"Thế nào, Tiểu Vũ ngay cả hai chữ uống trà cũng không biết viết sao?" Dịch Phong cười hỏi.

"Chỉ là thấy chúng ta uống trà ở đây, chợt nhớ tới hai chữ này nhưng mà lại không biết viết."

Vân Vũ ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Được, ta dạy cho ngươi."

Dịch Phong tiếp nhận bút lông, chẳm chậm hạ xuống ở trên giấy tuyên.

Nét chữ cứng cáp hùng hồn, giống như đang sống.

"Sư phụ viết chữ thật là đẹp." Tiểu Vũ nhìn nét chữ trên giấy tuyên, vẻ mặt tràn đầy sùng bái nói.

Dịch Phong cười nhạt một tiếng.

Chính mình không tu luyện được, những kỹ năng này thì thật không còn gì để nói.

Cũng chỉ do vận khí không tốt, xuyên đến loại thế giới tu luyện này, nếu như xuyên tới một thế giới sùng văn, khẳng định có thể sống một cuộc sống rất tốt, nói không chừng còn có thể làm một đại quốc sư gì đó.

Lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm, tiện tay cầm ly trong tay đè ở trên giấy tuyên, sau đó Dịch Phong đứng dậy nói: "Đi thôi, ngươi không phải vẫn muốn vẽ tranh sơn thủy sao, chúng ta đến hậu sơn đi"

"Được nha sư phụ."

Tiểu Vũ hưng phấn thu thập các thứ cần thiết cho vẽ tranh, sau đó đi theo Dịch Phong, một nhóm ba người tiến về phía sau núi.

Mà không lâu sau khi hai người vừa đi, có hai bóng người đi lại chật vật xuất hiện ở bên ngoài đình viện.

Chính là hai cha con Dạ Năng.

Đi tới nơi này, hai người sớm đã cùng đường bí lối, lung lay sắp đổ.

Khó có thể tưởng tượng, đoạn đường này bọn hắn vừa không có tu vi, lại vừa thừa nhận thống khổ cực độ chạy tới nơi ở của Dịch Phong, đến tột cùng đã có biết bao gian nan.

Nhưng mà đi vào đình viện tìm kiếm, lại phát hiện cũng không có ai.

"Tiên sinh thế mà lại không ở đây..."

Nội tâm Dạ Năng bi phẫn tuyệt vọng, bên trên khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, mặt mũi tràn đầy không cam tâm.

Từ một khắc bọn hắn bị Trấn Hồn Đinh đánh vào kia trở đi, thì chỉ có thể kéo dài mạng sống trong bảy ngày.

Thời gian vừa đến, chắc chắn phải hồn phi phách tán.

Nhưng mà, từ khi bị ném xuống từ trên phi thuyền bắt đầu, cho dù là bọn họ không ngừng lại chút nào, thì chạy tới nơi này cũng đã dùng mất thời gian gần bảy ngày.

Nói cách khác, hai cha con bọn họ chỉ còn dư lại hai canh giờ sau cùng.

"Chẳng lẽ, chẳng lẽ trời muốn diệt chúng ta sao?"

Vẻ mặt của Dạ Di cũng tràn đầy tuyệt vọng.

Dưới sự phá hủy của tuyệt thế hung khí như Trấn Hồn Đinh này, cho dù là tinh thần của nàng hay là thân thể của nàng, thì không giây phút nào ngừng bị chịu đựng tra tấn thống khổ.

Nàng chỉ là một nữ nhân, vốn dĩ đã không chịu đựng nổi, có khả năng đi đến nơi này, hoàn toàn là bằng vào một tia tín niệm trong lòng mới có thể chống đỡ được.

Cho nên khi chạy đến phát hiện Dịch Phong không có ở đây, có thể tưởng tượng nội tâm của nàng tuyệt vọng đến mức nào.

Hai người tê liệt ngã xuống dưới đất, cảm thụ được thời gian từng giờ từng phút đi qua...

Nhưng Dạ Năng vốn cho rằng bản thân sơn cùng thủy tận lập tức sẽ chết đi, lại kinh ngạc phát hiện, trạng thái tinh thần thế mà lại tốt hơn nhiều.

Thậm chí thống khổ mà Trấn Hồn Đinh mang tới, cũng giảm bớt rất nhiều.

"Di nhi, ngươi cảm nhận được không?"

Dạ Năng dùng âm thanh run rẩy hỏi.

"Phụ thân, ngài cũng dễ chịu hơn nhiều sao?" Dạ Di cũng kích động hỏi.

"Vậy biết là do nguyên nhân gì không?"

Dạ Năng hỏi vội: "Chẳng lẽ là hai cha con chúng ta hồi quang phản chiếu?"

"Không phải, tựa như có một mùi thơm..."

Dạ Di không xác định nói: "Mà mùi hương này, tựa như là..."

"Hương trà?"

Nói đến đây, Dạ Di hình như nhớ ra cái gì đó, gian nan bò lên dùng ánh mắt nhìn về phía bàn đá bên cạnh.

Thoáng chốc, trong miệng nàng truyền ra tiếng thốt kinh ngạc.

"Phụ thân, mau đứng lên nhìn đi!"

Nghe vậy.

Dạ Năng cũng vội vã gượng dậy.

Hai người nhìn thấy trên bàn.

Đang bày một cái ấm trà, ấm trà còn bốc lên tia ấm áp, bay ra hương trà nhàn nhạt.

Mà chính là hương trà này, đã khiến cho tình huống của hai người có chuyển biến tốt lên.

Mà ở bên cạnh ấm trà, còn có một trang giấy tuyên được chặn bởi một chiếc ly.

Trên giấy tuyên.

Viết hai chữ lớn cứng cáp hùng hồn.

"Uống trà!"

Dạ Năng kích động đến toàn thân run rẩy, nước mắt cũng trực tiếp chảy ra, kích động hô: "Di nhi, bút mực chưa khô, hai chữ này là do tiên sinh lưu lại cho chúng ta!"

"Chắc hẳn tiên sinh đã sớm biết chúng ta gặp phải kiếp nạn, còn tính được chúng ta giờ phút này sẽ đến!"

"Cho nên cố ý rót trà ngon, để lại đầu mối chỉ dẫn chúng ta nên làm thế nào"

"Xem ra tính toán của tiên sinh thật sự không có chỗ sơ suất, hết thảy đều đã ở trong lòng bàn tay của hắn!"

"Nhanh, uống trà"

"Vâng"

Dạ Di cũng kích động đến mức toàn thân đang run rẩy, dùng một chút lực lượng cuối cùng của thân thể bưng ấm trà lên, mỗi người rót một chén.