Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 548: Cơ tim tắc nghẽn... (2)




Khi Chu Sứ Quang tỉnh lại, lại phát hiện tứ đại tông chủ đang vây quanh hắn, mọi người đều lo lắng lên tiếng.

"Chu tông chủ không có sao chứ."

"Chu tông chủ có lẽ là mệt nhọc quá mức"

"Nhưng mà không sao, ta ở đây có một viên đan dược cấp bậc Tông phẩm, Chu tông chủ ăn vào thì tình trạng có thể chuyển biến tốt hơn."

"Ngươi cũng đừng lấy ra đan dược Tông phẩm làm chướng mắt, chỗ ta có cấp bậc Thánh phẩm"

Nhìn tứ đại tông chủ nhiệt tình quá độ, Chu Sứ Quang giờ phút này cũng không phải là thụ sủng nhược kinh nữa, mà là ngay cả chú chim bé nhỏ cũng căng thẳng đến run rẩy.

"Bốn vị đại lão, các ngươi đừng đùa ta, các ngươi đến cùng có chuyện gì vậy!"

Chu Sứ Quang mang theo tiếng khóc nức nở, khẩn trương hỏi.

"Chu tông chủ sao lại nói như vậy, chúng ta tới thật sự là muốn nhờ vả quý tông."

"Đúng, sau này bốn người chúng ta đều là người của Chu tông chủ."

Chu Sứ Quang tê cả da đầu.

"Các ngươi nói thật?"

"Đúng!"

Bốn người trăm miệng một lời.

Chu Sứ Quang miệng đắng lưỡi khô nuốt ngụm nước miếng, ổn định lại tâm thần.

Lại liếc mắt nhìn bốn người thái độ trịnh trọng, hắn mới không nửa tin nửa ngờ tiếp nhận cái sự thật giống như nằm mơ này.

"Vậy thì, ta nên sắp xếp bốn vị làm chức vị gì ở Thanh Ngưu tông đây?"

"Trưởng lão, phó tông chủ?"

Chu Sứ Quang thận trọng hỏi.

Mặc dù hắn không biết rõ bốn vị đại thần này đến tột cùng có mục đích gì, nhưng hắn cũng chỉ có thể thử sắp xếp như vậy.

"Ai nha, Chu tông chủ nào cần khách khí như vậy, sắp xếp cho chúng ta làm đệ tử tạp dịch là được." Kiếm Hoành Thiên cười híp mắt nói.

"Đúng đúng đúng, làm một đệ tử tạp dịch là được."

Những người khác cũng mặt đây chờ mong nhìn về phía Chu Sứ Quang.

Chu Sứ Quang lại một lần nữa choáng váng.

Vừa rồi trong mắt bốn người kia chợt lóe lên ánh mắt chính là cái ýgi?

Là cuồng nhiệt!

Không sai, hắn thế mà lại nhìn thấy trong mắt của bốn người này, lóe lên sự cuồng nhiệt đối với thân phận một đệ tử tạp dịch ở Thanh Ngưu tông hắn.

Trời ạ.

Đây rốt cuộc là thế nào.

Bắc Hải tứ đại tông môn tông chủ, lại muốn chạy đến tông môn cửu phẩm làm một đệ tử tạp dịch, chuyện này nếu là truyền ra ngoài, đoán chừng lão tổ tông Thanh Ngưu tông nhà hắn cũng có thể bị dọa đến mức xác chết vùng dậy.

Đang lúc đầu hắn choáng váng, mấy cái nhẫn trữ vật được đưa về phía hắn.

"Chu tông chủ, vui vẻ nhận lấy đi"

"Đúng, mong rằng châm chước."

"Thành ý nho nhỏ, không được khách khí"

Nhìn lại bốn cái nhẫn trữ vật trong tay, Chu Sứ Quang mở to hai mắt nhìn.

Đây là...

Tặng lễ?

Chu Sứ Quang đã không có cách nào nói chuyện, hít thở không thông, cơ tim tắc nghẽn...

Ánh nắng chiều chiếu xuống, mang theo hào quang hoàng hôn mơ màng, mặt đất được phủ kín bằng một mảnh màu vàng.

Trong sân.

Dịch Phong đang cùng Tiểu Vũ chơi cờ tướng.

"Dịch Phong ca, ta nói với ngươi một chuyện, gần đây bên trong tông môn xuất hiện mấy tên lão đầu, ở ngay cánh rừng sát vách bên kia, luôn vô tình hay cố ý nhìn quanh chúng ta bên này, vừa nhìn là biết không phải người tốt." Tiểu Vũ nhỏ giọng nói thầm với Dịch Phong.

"Ừm, mấy người này ta đã phát hiện từ sớm rồi" Tay của Dịch Phong cầm quân cờ, cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Chính xác không giống người tốt lành gì"

"Ta cảm giác bọn hắn như cuồng nhìn lén, không tin ngươi nhìn về bên cạnh một chút" Tiểu Vũ lại nhỏ giọng nhắc nhở.

Nghe vậy.

Ánh mắt của Dịch Phong nhẹ liếc sang.

Quả nhiên.

Ba nam một nữ ở trong rừng cây cách đó không xa ra vẻ đi dạo, sau đó lại lén lén lút lút nhìn quanh về phía bên này.

"Ừm, căn cứ vào tìm hiểu trong khoảng thời gian này, vị cao nhân này hẳn là thuộc loại thích trải nghiệm cuộc sống"

"Điều này cũng giải thích được, vì sao hắn muốn gia nhập vào loại môn phái nhỏ như Thanh Ngưu tông này, chính là vì muốn trải nghiệm cuộc sống, dạo chơi nhân gian"

"May mà chúng ta không có để lộ khí tức, cho nên cũng có thể giả dạng thành phàm nhân đến gần tiền bối, lại càng dễ rút ngắn quan hệ"

"A, để lộ hay không để lộ ở trước mặt hắn cũng hữu dụng đâu, người ta còn có thể không biết chúng ta là ai sao?"

"Sao ngươi lại nói như vậy, biết là một chuyện, nói thẳng lại là một chuyện khác, vị tiền bối này nếu biết chúng ta là Võ Đế, còn giả dạng thành phàm nhân vui vẻ cùng hắn, nói không chừng sẽ còn lưu lại ấn tượng tốt với chúng ta đấy."

"Ngươi nói như vậy, dường như cũng có chút đạo lý..."

Bốn người truyền ra đủ loại âm thanh.

Trên mặt, cũng tràn ngập nồng đậm mong chờ.

Cuối cùng, bây giờ cũng đã đến gần tiền bối, chỉ cần thời điểm thích hợp, cơ duyên còn không phải có được dễ như trở bàn tay SaO.

Bỗng nhiên.

Trên mình Kiếm Hoành Thiên không nhịn được tuôn ra một cỗ khí tức.

"Chết tiệt"

"Lại không đè ép được."

Kiếm Hoành Thiên thầm mắng một câu, muốn thoát đi, lại phát hiện ba người còn lại mặt mũi tràn đầy lạnh như băng ngăn cản đường đi của hắn.