Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 545: Chu Sứ Quang ngẩn ngơ




Một tên nam tử mặt mang mặt nạ màu bạc quỳ gối trong đó.

"Khởi bẩm diệt thế đại nhân, thế hệ trẻ tuổi ở Bắc Hải đã bị giết gần hết, trong đó một số Luân Hồi giả chưa thức tỉnh, có lẽ trực tiếp đã bị bóp chết."

"Nhưng mà, cũng xảy ra chút chuyện bất ngờ."

Không chờ trả lời, tên nam tử đeo mặt nạ còn nói thêm: "Những khôi lỗi mà chúng ta phái ra kia, cũng đã bị người diệt, e rằng phía sau vẫn có người đang phá hoại kế hoạch của đại nhân"

Một hồi lâu sau.

Trong không gian huyết sắc, cũng không có tiếng vọng truyền ra.

Nam tử đeo mặt nạ cúi đầu trầm ngâm, trong lòng biết vị kia cũng không để chuyện này ở trong lòng.

"Đúng rồi, còn có một chuyện"

Nam tử quỳ trên đất tiếp tục báo cáo.

"Gần đây xuất hiện một đám người do một tên khô lâu mặc áo đen cầm đầu, bọn hắn không những tranh đoạt trấn sơn bí tịch cùng kho tàng thư tịch của các đại tông môn, mà còn cướp đi đỉnh cấp yêu thú của một số tông môn, ta hoài nghi, những nhân vật núp trong bóng tối kia, cũng đều động thủ"

Lần này.

Nam tử đeo mặt nạ chờ đợi thật lâu, trong không gian đỏ ngầu, cuối cùng truyền ra âm thanh để người nghe không biết là nam hay là nữ, cụ thể từ phương hướng nào truyền ra.

"Ta đã biết"

"Tên áo đen kia có lẽ cũng chỉ là tiểu nhân vật, bọn hắn cướp đoạt thật ra cũng chỉ là những thứ của kỷ nguyên này, có lẽ có một số sẽ ảnh hưởng đến đại cục, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục."

"Dạ, diệt thế đại nhân"

Nam tử đeo mặt nạ nới lỏng một hơi, lại cung kính hỏi: "Vậy đại nhân, chúng ta có cần hành động hay không?"

"Ừm, bây giờ có mấy tên có thể tạm thời làm việc cho ta, vừa vặn chuyện kế tiếp cần một ít hỗ trợ, trước tiên đi khống chế bọn hắn đi" Thanh âm kia lại truyền ra.

"Là bọn người Niên, Hoang sao?"

Nam tử đeo mặt nạ liền vội vàng hỏi.

"Ừm" Bên trong không gian hỗn độn màu đỏ tươi, truyền ra giọng nói nhàn nhạt: "Ta cho ngươi phương hướng, ngươi đi tìm bọn họ"

Nhưng mà.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, trong giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc lại truyền ra.

"Hả?"

"Hóa ra ta lại coi thường tên khô lâu mà ngươi mới vừa nói kia"

"Nhưng mà, muốn đoạt thức ăn từ trong miệng của ta, e rằng còn quá non rồi đấy"

Dứt lời.

Một cái bàn tay màu đỏ tươi bỗng nhiên duỗi ra từ trong không gian màu đỏ ngầu, xuyên thấu qua vô tận không gian, chụp về nơi xa.

Trong lúc Lâu Bản Vĩ đang tiện tay trấn áp tứ đại yêu thú, chuẩn bị thu phục chúng nó, bầu trời trên đỉnh đầu bỗng nhiên lại rạn nứt.

Một cái bàn tay to lớn màu đỏ ngòm đột nhiên duỗi ra.

Thấy thế, cho dù là rết hay là chó, vào giờ khắc này cũng lập tức ngưng trọng không thôi, thân thể không tự chủ được dựa sát vào Lâu Bản Vĩ.

"Các hạ, bốn con yêu thú này ta phải mang đi trước."

Âm thanh tự tin không cho phép nghi ngờ truyền ra từ phương hướng bàn tay duỗi tới.

Sau đó bàn tay đó cướp lại bốn đại yêu thú mới bị Lâu Bản Vĩ thu phục kia.

"Cướp đồ trong tay của bản tra nam?"

Âm thanh chưa bao giờ xuất hiện lại truyền ra từ dưới hắc bào.

Áo đen vung lên, chó rết bị hắn thu đến sau lưng.

Tiếp theo một cái cốt chưởng trắng lòa duỗi ra từ bên trong hắc bào đánh về phía bàn tay màu đỏ kia.

"Ha ha"

"Các hạ thế mà lại không đồng ý?"

"Thứ mà ta cần còn chưa bao giờ ta không lấy được, đã không đồng ý, vậy phải xem các hạ có giữ được hay không"

Đối mặt với công kích của Lâu Bản Vĩ, cái bàn tay màu đỏ tươi kia hình như cũng không ngoài ý muốn.

Trong miệng vẫn truyền ra âm thanh tự tin.

Sau khi âm thanh hạ xuống, bàn tay màu đỏ tươi khẽ đảo, không gian tràn ngập biển máu màu đỏ ngầu, đánh úp về phía Lâu Bản Vĩ.

"Oanh!"

Trong chớp mắt.

Hai chưởng tiếp xúc với nhau.

"Tạch tạch tạch..."

Không gian xung quanh liên miên rạn nứt.

Ỗ trong trung tâm bão táp kia, hiện ra một mảnh màu đen, tất cả mọi thứ đều hóa thành hư vô.

"Cái gì?"

Mà ngay lúc tiếp xúc, phương hướng bàn tay màu đỏ tươi kia lại truyền ra một thanh âm hoảng sợ.

Dường như là muốn rút bàn tay về trong nháy mắt.

"Đã ra vẻ trước mặt bản tra nam, còn nói chạy là có thể chạy được à?"

Phía dưới hắc bào truyền ra một tiếng hừ lạnh.

Cốt chưởng màu trắng lại lần nữa duỗi ra, xé toang không gian, đuổi về phía bàn tay màu đỏ kia.

Sau đó nhẹ nhàng nắm một cái.

Cái bàn tay màu đỏ tươi kia rạn nứt với tốc độ mắt thường có thể thấy, hóa thành biển máu màu đỏ đầy trời, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Trên bầu trời.

Rất nhanh đã khôi phục sáng sủa, tựa như chưa có cái gì xuất hiện qua.

"Thật ra cũng có chút thủ đoạn."

Lâu Bản Vĩ nhìn về phương xa, cười lạnh.

"Ca, ca, vừa rồi đó là cái đồ chơi gì vậy, đã chết rồi sao?" Thấy thế, chó rết Nãi Tề ở sau lưng vội vàng hỏi.

"Không chết"

"Vậy có đuổi theo không?"

"Thôi đi, không sao cả, dù sao cũng đã bị đánh cho tàn phế" Lâu Bản Vĩ không quan tâm nói.