Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 535: Ta cho ngươi một viên đan dược




"Ừm, rất tốt"

Chu Sứ Quang đứng chắp tay, mọi cử động mang theo khí tức uy nghiêm.

Sau đó tình ý sâu xa nói với hai người: "Các ngươi mặc dù chỉ là đệ tử tạp dịch, nhưng mà cũng không cần nản chí."

"Các ngươi cần phải bình tĩnh, không cần phải sốt ruột sau khi vào tông môn, liền muốn tu luyện tới cảnh giới gì, phải đi từng bước từng bước một, từ từ đi"

"Tóm lại, không thể vội vàng được."

"Nhất là ngươi, mới tới, có nghe hay không"

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Dịch Phong.

"Được rồi"

Dịch Phong gật đầu.

"Ừm! ?

Chu Sứ Quang vừa ý gật đầu, nói: "Nhưng mà các ngươi yên tâm, nếu các ngươi lên núi, ta khẳng định sẽ để cho các ngươi học được bản lĩnh"

"Dù cho các ngươi không có thiên phú, Thanh Ngưu Tông ta cũng có thể tuỳ tiện đánh võ cái truyền thống này, dù sao thì Thanh Ngưu Tông truyền thừa lâu đời, nội tình thâm hậu."

Nói đến đây, Chu Sứ Quang vung tay lên.

"Nhớ năm đó, lão tổ của Thanh Ngưu Tông ta, chính là cao thủ Võ Vương!"

"Trong bán kính vài trăm dặm đều là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy."

"Tuy là hắn hôm nay đã bỏ mình, nhưng mà đã lưu lại cho Thanh Ngưu Tông ta đại lượng tài nguyên cùng vô số truyền thừa"

"Chỉ cần các ngươi kiên nhẫn, tu luyện cho thật tốt, tương lai những đại truyền thừa này, không chừng sẽ rơi xuống trên đầu của các ngươi."

Nói xong, nhìn mấy người một chút, Chu Sứ Quang lộ ra nụ cười hài lòng, thầm nghĩ hai tên phàm nhân này được hắn cho ăn canh gà tâm hồn như thế, hẳn là sẽ không chạy trốn.

"Ừm!"

"Bổn tông chủ đi trước đây."

Chu Sứ Quang chắp tay đi ra khỏi cửa, nhìn đám người Dịch Phong đưa mình ra, lần nữa truyền ra thanh âm uy nghiêm.

"Các ngươi cố gắng tu luyện, không sớm thì muộn cũng có khả năng tu luyện đến cảnh giới của ta, phi thiên độn địa, phiên vân phúc vũ, đều không phải là mộng"

Nói xong, Chu Sứ Quang mãnh liệt đạp một cước ở dưới đất, thân thể lập tức nghênh không mà lên.

Gió nhẹ thổi, một đầu tóc dài hơi trắng đón gió phiêu đãng, trên mình mặc áo bào xanh cũng bị thổi đến bay phất phới, tiên phong đạo cốt chân đạp hư không, như tiên giáng trần bay khỏi tiểu viện.

Nhưng mà.

Mới bay ra không bao lâu, liền không chú ý bị treo ở trên cây.

Dưới sự lôi kéo, nửa bên bờ mông đều lộ ra.

"Sơ ý quá, cố ý trang bức không nhìn được!"

"Hô, còn tốt không có bị ai thấy."

Chu Sứ Quang thận trọng đánh giá bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, mới nới lỏng một hơi.

Một lát sau, Chu Sứ Quang lại lần nữa bay lên.

Nhưng mà trên cây, vẫn lưu lại một cái quần cộc bị xé nát, đón gió phiêu đãng...

Liên như vậy.

Dịch Phong yên lặng trải qua thời gian ở Thanh Ngưu Tông.

Mặc dù là đệ tử tạp dịch, nhưng may mà việc làm cũng không nhiều, ngoại trừ đồ chơi gì cũng không học được ra, tính ra Dịch Phong cũng thanh nhàn.

Nhưng mà so với Dịch Phong thanh nhàn, Ngô Trường An lại mỗi ngày nơm nớp lo sợ.

Hắn thực sự không hiểu vị này muốn làm gì, thế mà còn ở cái môn phái nhỏ này làm phàm nhân.

Nhưng mà Ngô Trường An không dám nói, cũng không dám hỏi, lại không dám đâm thủng, chỉ dám phối hợp.

Về phần chạy trốn...

Từ sau một ngày kia hắn dùng thủ đoạn cuối cùng luyện chế được một tấm Truyền Tống Phù, vừa mới chuẩn bị truyền tống rời đi, đã bị Dịch Phong đoạt lấy đi lau nước mũi, còn cọ sát ra cái lỗ hủy diệt Truyền Tống Phù, hắn liền triệt để minh bạch, cho dù mình làm như thế nào cũng đều trốn không thoát bàn tay của người này.

Đến tận đây, hắn đã triệt để từ bỏ tâm tư chạy trốn.

Cho nên Dịch Phong muốn làm gì thì làm đó, lúc nào ở trước mặt Dịch Phong cũng dùng tư thái rất cung kính.

Mà Dịch Phong ở bên cạnh nhìn Ngô Trường An, trong lòng nhịn không được cảm khái.

Người huynh đệ này sợ chính mình như vậy, đoán chừng là cho rằng hắn có tu vi đi?

Cũng được.

Cái này không khỏi để Dịch Phong cảm nhận được cảm giác bị người kính sợ.

Thật tốt.

Loại kính sợ này, so với thái độ khách khí của đám thái lão thái bà ở Bình Giang thành kia đối với hắn, chính là hoàn toàn khác nhau đó!

"Dịch Phong ca, ta có đồ ăn ngon mang cho ngươi nè."

Mà lúc này, Tiểu Vũ đang chạy tới, móc ra hai cái đùi gà từ trong ngực, một cái đưa cho Dịch Phong, một cái đưa cho Ngô Trường An.

"Ngươi quá khách khí rồi?" Dịch Phong ngượng ngùng tiếp nhận đùi gà, đồng thời nói: "Còn có, ngươi là sư tỷ ta, cứ gọi ta là ca ca, như thế cũng không tốt lắm đâu"

"Dịch Phong ca chỉ bảo ta đánh cờ, chỉ bảo ta điêu khắc, còn dạy ta viết chữ, ta đương nhiên phải cho ngươi đồ ăn ngon rồi."

Tiểu Vũ cười hì hì nói, khoa tay múa chân ở bên cạnh chuyển một vòng, hình như là đang khoe khoang chiếc váy mới hôm nay nàng mặc.

"Về phần xưng hô thì... Là bởi vì ngươi rõ ràng lớn hơn ta, gọi ngươi sư đệ ta cũng không tự nhiên, cho nên vẫn gọi là Dịch Phong ca thì tốt hơn"

Nói xong, nàng nhìn về phía Ngô Đào, cười hì hì hỏi: "Ngươi nói đúng không, Ngô Đào sư đệ."