Nhìn Dịch Phong đang xuất thần, hai cha con Dạ Năng hơi kinh hãi.
Tiên sinh.
Đây là đang tiết lộ cho bọn hắn tin tức gì sao?
Hai người ngồi nghiêm chỉnh, rửa tai lắng nghe.
"Gió tuyết bất thình lình như vậy, sẽ chết không ít người đi!" Dịch Phong lại cảm thán nói.
Thời tiết Bắc Hải lúc trước tuy là cũng lạnh, nhưng đã có dấu hiệu quay lại từ sớm, dưới loại tình huống này, e rằng rất nhiều người không đoán trước được lúc này thời tiết bỗng nhiên lại thay đổi lớn đến vậy, rất nhiều người đều bị làm cho trở tay không kịp.
Đi một đoạn đường tới đây, chỉ ở riêng Quan Đường Thành, hắn đã gặp được không ít người cuốn rúc vào góc đường, gầm cầu chết cóng, chết đói.
Thở dài một tiếng.
Dù cho là thế giới huyền huyễn, chung quy người nghèo khổ vẫn chiếm đa sốt "Đột nhiên xuất hiện gió tuyết, chết không ít người..."
Dạ Năng tỉ mỉ nhìn chằm chằm Dịch Phong, âm thầm nhắc lại lời của Dịch Phong.
Chẳng lẽ.
Tiên sinh đang nói với ta về thế cục của Bắc Hải ?
Nghĩ đến đó, Dạ Năng bừng tỉnh hiểu ra.
Đúng vậy!
Như loại tổ chức Nhiễu này nghe cũng chưa từng nghe qua, lại là thế lực mạnh đến mức không còn gì để nói bỗng nhiên xuất hiện, còn có đủ loại ẩn giấu trong bóng tối rục rịch ngóc đầu, Bắc Hải này chẳng phải là bỗng nhiên trở trời, đột nhiên nổi lên mưa gió sao?
Mà bên trong cơn mưa gió này, đã chết không ít người, không phải cũng đúng là như thế sao?
Ví dụ như, Phương gia, Vân gia bị tổ chức Nhiễu hủy diệt.
Thậm chí Dạ gia của hắn nếu như không phải có Dịch Phong ra tay diệt hết tổ chức Nhiễu, thì cũng sẽ phải bước lên vết xe đổ của hai gia tộc trên.
"Vậy thì theo tiên sinh, cơn mưa gió này, sẽ còn duy trì trong bao lâu?"
Dạ Năng hỏi đò.
"Có lẽ sẽ còn tiếp tục cực kỳ lâu... Hơn nữa mưa gió lớn hơn e rằng còn ở phía sau."
Dịch Phong nhìn bầu trời bên ngoài, to gan suy đoán nói, mẹ nó mưa đá cũng nên xuống rồi, trong thời gian ngắn e rằng thật sự sẽ không có chuyện tiết trời ấm lại.
"Mưa gió lớn còn ở phía sau, hơn nữa còn sẽ kéo dài cực kỳ lâu..."
Trong lòng Dạ Năng lộp bộp một cái, ngưng trọng híp mắt lại.
Nhìn vào mưa gió ở Bắc Hải này, chắc không hề đơn giản như hắn nói đi! Chỉ là, thân là thổ dân Bắc Hải, bọn hắn nên làm gì để vượt qua cơn gió mưa này đây?
Mặc dù trong lòng Dạ Năng tuy là không chắc, nhưng cũng không lo lắng.
Cuối cùng, bọn hắn không phải đã đi chung đường cùng tiền bối rồi sao, hắn tin tưởng, nếu Dịch Phong đã tiết lộ những tin này cho hắn, vậy thì nhất định cũng sẽ chỉ điểm đường sáng cho hắn.
Chỉ là hắn không dám hỏi tới.
Chỉ có thể chờ đợi tiết lộ tiếp theo của Dịch Phong.
"Hình như hết củi lửa rồi!"
Dịch Phong nhìn đống lửa trước người, nhịn không được nhíu mày, lửa này cháy cũng thật nhanh.
Lúc đầu hắn có thể dùng Hỏa Diễm Châu sưởi ấm, nhưng mà dưới cái loại thời tiết gió tuyết này, giá trị của Hỏa Diễm Châu đã tăng mạnh.
Có lẽ sẽ có người lạnh đến sắp chết tới cướp đoạt, bảy người cướp hắn lúc trước chẳng phải là như vậy à?
Vì hắn hiểu đạo lý giàu thì nó ghét, cho nên đã thu lại Hỏa Diễm Châu từ sớm.
Chỉ là trong miếu này hoàn toàn chính xác không còn củi lửa, đống lửa trước mắt vẫn là do hắn bổ xuống mấy cánh cửa bồ hoang bên trong vứt vào mới cháy được, tiếp theo nên làm thế nào đây?
Suy nghĩ một chút, Dịch Phong không còn cách nào nhân lúc hai người không chú ý, lấy ra mấy cái tượng gỗ từ trong không gian giới chỉ.
Mấy cái tượng gỗ vừa được lấy ra, hai cha con Dạ Năng nhìn thấy lập tức choáng váng.
Vừa rồi Dạ Năng chỉ là liếc mắt nhìn con mắt của pho tượng kia một cái, liền cảm thấy tâm thần rung động.
Cái pho tượng sinh động như thật này, bên trong nó ẩn chứa một lực lượng lớn!
Nhưng mà.
Để hai cha con không có nghĩ tới là, Dịch Phong trực tiếp ném tượng gỗ trong tay vào trong đống lửa.
"Hít!"
Dạ Năng thấy thế đột nhiên đứng thẳng lên.
Cái này cái này cái này, cái này bạo tàn thiên vật a!
Vẻ mặt hắn tràn đầy nghi ngờ nhìn Dịch Phong hỏi: "Tiên sinh, tượng gỗ như thế này, vì sao ngài, ngài lại muốn thiêu hủy nha"
"Hết củi lửa rồi" Dịch Phong bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà cũng không sao cả, trước đây luyện tập kỹ nghệ điêu khắc tiện tay điêu khắc ra, những cái này cũng không phải tốt lắm, chỉ là một ít tàn thứ phẩm mà thôi, đốt thì đốt chứ sao."
"Tàn, tàn thứ phẩm?"
Hai hàm răng của Dạ Năng đều đang đánh lập cập vào nhau.
Tiên sinh có tài nghệ thật thông thiên.
Chỉ cần một cái tượng gỗ này, đủ để làm bảo vật gia truyền của Dạ gia bọn hắn, mà trong mắt của vị này, lại chỉ xứng dùng để làm củi lửa?
Dưới ảnh hưởng của lửa đỏ, tượng gỗ lập tức bị ngọn lửa bao phủ, dấy lên lửa cháy hừng hực.
"Cảm thụ cho thật tốt nha!"
Dịch Phong cười cười, đồng thời bọc lấy thân thể, con mắt thoải mái say mê.
Lửa này một khi cháy lớn, toàn thân đều ấm áp lên nhiều.
"Cảm thụ?"
Hai cha con nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Tiên sinh nói lời này, lại là ý gì?