Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 512: Vai hề là chính mình




"Cái gì?"

Lời nói của Dạ Di, có thể nói là một đá nhấc lên ngàn cơn sóng.

Rơi vào trong tai của bọn hắn, tựa như như tiếng sấm vang lên, để mọi người ở đây đứng như trời trồng, giật mình tại chỗ.

Nhiễu.

Thế mà lại chết rồi?

"Di Nhi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Dạ Năng trừng tròng mắt, liền vội vàng hỏi: "Ngươi có phải nhầm lẫn gì hay không, Nhiễu dù sao cũng là thất đại Võ Đế, làm sao có thể chết được?"

"Đúng vậy a, ai có thể giết chết bọn hắn?"

"Hơn nữa ngươi làm sao mà biết được?"

Những người còn lại cũng nghị luận ầm 1, quăng ánh mắt cấp bách về phía Dạ Di.

"Các ngươi không cần hoài nghi, bởi vì ta tận mắt nhìn thấy bọn hắn chết đi"

Nói đến đây, Dạ Di hít sâu một hơi, trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh mặc áo bào trắng lúc ấy, kính sợ nói: "Mà giết chết bọn hắn, là một vị tuyệt thế cao thủ có thủ đoạn ngất trời"

"Tuyệt thế cao thủ?"

Mọi người trừng to mắt.

"Không sai, tuyệt thế cao thủ"

Dạ Di trịnh trọng lặp lại.

"Hắn xuất trần thoát phàm, giống như thần linh hành tẩu trần gian, hắn thực lực ngập trời, tổ chức Nhiễu ở trong tay của hắn liền giống như con kiến hôi bị nghiền chết"

Dạ Di nhớ lại hết thảy, một chút cũng không lọt tất cả những chuyện xảy ra, một năm một mười miêu tả lại một lần cho đám người Dạ Năng.

"Lấy thủ đoạn của phàm nhân, để giết chết bảy người."

"Thủ đoạn khiêm tốn, phản phác quy chân, người dùng loại thủ đoạn này đích thật là tuyệt thế cao thủ."

Nghe Dạ Di miêu tả, mấy người Dạ Năng cũng không có chỗ nào mà không phải là thân phục, giống như bọn hắn cũng chính mắt thấy một màn phát sinh lúc ấy.

Mà mọi người cũng mừng như điên kinh hô, mù mịt trên mặt biến mất không thấy gì nữa.

Tuyệt đối không ngờ rằng, nguy cơ của Dạ gia hắn, cứ như vậy được giải trừ.

"Di Nhị, vị tiền bối kia ở nơi nào, ngươi nhất định phải mang ta đi bái kiến hắn, cảm tạ ân cứu mạng của hắn đối với Dạ gia ta. "Dạ Năng nói nhanh chóng, hắn đã không kịp chờ đợi muốn gặp vị tiền bối này.

"Hắn tựa như là đi Quan Đường Thành" Dạ Di nhẹ giọng nói ra.

"Quan Đường Thành, tốt, Di Nhi, chúng ta lập tức xuất phát đi Quan Đường Thành, bái kiến vị tiền bối này" Bàn tay của Dạ Năng run run, truyền ra âm thanh.

Nói xong, nửa phút cũng không trì hoãn, mang theo Dạ Di tiến về Quan Đường Thành.

Hai canh giờ đi qua.

Cuối cùng cũng hoàn thành kiểm trắc một hàng dài trên quảng trường trung tâm Quan Đường Thành.

Nhưng dù cho như thế, ở phía sau của Dịch Phong, cũng chỉ mới thêm có mấy người.

"Yên tĩnh"

Cuối cùng, một tên chủ sự đi lên đài cao, ép ép bàn tay, truyền ra lôi âm cuồn cuộn.

Toàn bộ quảng trường ồn ào, lập tức yên tĩnh trở lại.

"Chúc mừng các ngươi, trở thành người trúng tuyển"

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người các ngươi sẽ trở thành một trong các đệ tử của tứ đại tông môn ta"

Người chủ sự nhìn đám người Dịch Phong từ đầu đến chân một chút, truyền ra âm thanh.

Đám người trúng tuyển rối loạn tưng bừng, trên mặt phơi phới, tràn ngập hưng phấn.

"Các ngươi đứng thẳng cho tốt, chờ đợi chọn lựa"

Tên chủ sự hét lớn một tiếng, sau đó quay người cung kính nhìn về bầu trời sau lưng, cúi người nói: "Xin mời tứ đại tông chủ chọn l)

lựa.

Khi thanh âm của hắn hạ xuống, toàn bộ người ở quảng trường đều ngẩng đầu nhìn phía bầu trời.

Lập tức phát hiện, trên bầu trời quảng trường, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bốn bóng người.

Bọn họ đứng trên không trung, áo bào không gió mà bay.

Chỉ là khí thế loại này, đã tràn ngập bức bách, cũng hấp dẫn vô số ánh mắt kính sợ.

Nhưng mà chỉ nhìn được bọn họ là ba nam một nữ, căn bản không thấy rõ lắm diện mạo chân thực, lờ mờ mông lung một mảnh, hiển nhiên đã bị sức mạnh của bọn họ che giấu.

Mà bọn họ chính là tông chủ của tứ đại tông môn ở Bắc Hải.

Tứ đại tông môn là bá chủ ở Bắc Hải, theo thứ tự là Thương Hải Sơn, Hằng Thiên Kiếm Trai, Vân Long Cốc, Thái Nhất Cốc.

Gọi chung, một núi một trai hai hẻm núi.

"Lần tuyển chọn đệ tử này, thực sự là...

Tông chủ của Thương Hải Sơn quét mắt nhìn mọi người trúng tuyển một chút, lắc đầu.

"Đúng vậy a, nghĩ không ra tứ đại tông môn chúng ta luân lạc tới trình độ tuyển chọn loại đệ tử này" Tông chủ của Hằng Thiên Kiếm Trai cũng lắc đầu.

"Mặc dù từ khi viễn cổ xảy ra biến cố đến nay, Tiên Giang đại lục lâm vào suy tàn, nhưng mà cũng không đến mức đến loại trình độ này đi, mấy năm nay đệ tử có thiên phú ở Bắc Hải ta càng ngày càng ít, luôn cảm thấy có gì đó bất thường a" Tông chủ của Thái Nhất Cốc là nữ nhân duy nhất trong bốn tông, suy nghĩ tương đối nhạy bén, nói ra lo âu trong lòng.

"Ta cũng cảm thấy bất thường"

Tông chủ của Vân Long Cốc tán đồng nói: "Nhớ lại, mấy năm trước chúng ta chí ít còn có thể chọn được một ít đệ tử có thiên phú không tồi, nhưng hai năm nay, một người cũng mò không ra, luôn có một loại cảm giác ếch xanh bị nấu nước ấm, tựa như bởi vì nguyên nhân nào đó, dẫn đến đệ tử có thiên phú càng ngày càng ít"