Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 508: Ngươi thật là một thiên tài




"Hai người các ngươi quá khách khí"

Tuy là hai nàng nói hoàn toàn chính xác không sai, nhưng Dịch Phong cũng không muốn đả kích hành động gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ của các nàng, cho nên lời nói an ủi có phần mang đùa giỡn: "Hai người các ngươi đến, xem như cho ta thêm can đảm đó, dù gì ở trước mặt mỹ nữ, ta mới có thể bộc phát ra loại sức lực hồng hoang này nha"

Dịch Phong nói đùa, để cho hai người đang khẩn trương nhịn không được che miệng cười một tiếng.

Nghĩ không ra vị cao nhân này, lại có tính hài hước như thế.

Hơn nữa trông dáng dấp hắn không nhiễm bụi trần hào hoa phong nhã, làm người ta cực kỳ khó liên tưởng đến một nhân vật kinh khủng vừa mới tiện tay để bảy tên Võ Đế trở thành vong hồn dưới đao!

Hai bên, lại hàn huyên một trận.

Biết được nữ tử này tên là Dạ Di, bên cạnh là thị nữ Tiểu Xuân của nàng.

"Đúng rồi, phía trước có thành trì không?" Dịch Phong hỏi.

"Hồi bẩm tiền bối, mấy chục dặm phía trước có một tòa Quan Đường Thành" Dạ Di cung kính trả lời.

"Có thành trì thì tốt"

Dịch Phong cười gật đầu, đồng thời còn nói thêm: "Diệp cô nương, không cần gọi ta tiền bối gì cả, ta chỉ là một phàm nhân mà thôi, không cần phải làm bộ làm tịch như mấy người tu tiên làm gì"

"Phàm... Phàm nhân?"

Dạ Di mở ra môi đỏ, không thể tưởng tượng nổi nhìn nhìn Dịch Phong.

"Ta còn gạt ngươi sao, ngươi thấy ta giống người có tu vi sao?"

Dịch Phong mở ra hai tay cười nói.

Dạ Di giật giật miệng.

Đúng.

Phàm nhân.

Bề ngoài nhìn thật giống phàm nhân, mới bắt đầu nàng còn tin là thật.

Thế nhưng sau khi tận mắt chứng kiến Dịch Phong giết chết bảy tên Võ Đế kia, nàng chỉ có thể nói, nàng đời này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua phàm nhân mạnh như vậy.

Cho nên Dạ Di nhịn không được cười nói: "Tiền bối thật biết nói đùa, nếu tiền bối thật là phàm nhân, làm sao có khả năng dễ dàng giải quyết bảy người kia như thế"

"Cái này có cái gì không thể giải quyết?"

Dịch Phong cười nói: "Bọn hắn vốn chính là loại vớ va vớ vẩn, hơn nữa cũng không phải tu luyện giả mới có thể một đánh bảy, phàm nhân cũng có thể"

"Tiền bối lại nói đùa, phàm nhân làm sao có khả năng đánh bảy người bọn hắn" Dạ Đi cười cười, trong lòng chỉ cho rằng Dịch Phong là đang trêu đùa nàng.

Chờ chút.

Vừa mới nói xong.

Hình như nàng phát hiện ra cái gì không đúng.

Vừa rồi Dịch Phong nói đúng lắm, phàm nhân cũng có thể một đánh bảy mà?

Ý của hắn là?

Dạ Di đột nhiên nhớ tới, lúc Dịch Phong vừa mới giết bảy người này, cũng không có lộ ra bất kì khí tức nào, cũng không có thi triển bất kì thủ thuật nào của tu tiên giả, chiêu thức trọn vẹn cũng chỉ là tư thế mà phàm nhân hay dùng.

Hít Nghĩ tới đây, Dạ Di mãnh liệt hít vào một ngụm khí lạnh.

Nói cách khác.

Vị trước mắt này, chỉ cần dùng thủ đoạn của phàm nhân, đã giết chết bảy tên Võ Đế?

Giờ khắc này, Dạ Di cảm thấy như đầu của mình muốn nổ tung.

Cái này...

Đây rốt cuộc là cái tu vi khủng bố gì?

Thế mà lại có khả năng dưới tình huống không thi triển bất kỳ năng lượng của tu tiên giả nào, chỉ lấy sức lực của phàm nhân, chém chết bảy tên Võ Đế như cắt dưa?

Nàng nhịn không được nhìn Dịch Phong một chút.

Vị tiền bối này, là tiên sao?

Đồng thời, nàng cũng bỗng nhiên hiểu được, Dịch Phong vì sao lại cường điệu chính mình là phàm nhân.

Nghe nói có không ít đại nhân vật tự xưng là phàm nhân, ưa thích loại cuộc sống khiêm tốn này, chỉ sợ vị trước mắt này cũng là những đại nhân vật như vậy!

Cho nên Dạ Di cũng thức thời không nói thẳng ra nữa, mà cũng gọi Dịch Phong từ tiền bối biến thành tiên sinh.

"Được rồi, tới đây phải tạm biệt rồi."

Sau khi hàn huyên một phen, Dịch Phong tiến về phía thành trì Xa Xa.

Nhìn theo bóng lưng Dịch Phong từng bước đi xa, Dạ Di cảm giác như đang nằm mơ.

Hôm nay, nàng tận mắt thấy bảy tên Võ Đế đi đời.

Càng là không nghĩ tới, chính mình lúc sống còn có thể giao tiếp với một nhân vật cấp bậc tiên nhân như thế.

"Tiểu thư, chúng ta vẫn là mau chóng rời đi thôi!" Tiểu Xuân vội vàng nói.

Tiểu Xuân nói một câu kéo Dạ Di về thực tế.

Nàng cười khổ một tiếng, nói: "Rời đi, chúng ta còn có thể đi nơi nào đây?"

"Thế nhưng mà, thế nhưng mà..."

Mặt mũi Tiểu Xuân tràn đầy lo lắng, nói: "Thế nhưng mà lão gia đã nói qua, mặc kệ đi nơi nào, ngươi cũng phải mau chóng rời khỏi Bắc Hải!"

Dạ Di mất mác lắc đầu, nói: "Tiểu Xuân, ta đã nghĩ thông suốt, ta không có ý định rời đi"

"A, tiểu thư ngươi?"

Tiểu Xuân mặt biến sắc, vội vàng nói: "Tiểu thư ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi"

Dạ Di trịnh trọng gật đầu, gỡ một cái nhẫn trữ vật xuống, nói:

"Cái nhẫn trữ vật này cho ngươi, bên trong có không ít tài nguyên tu luyện, thiên phú của ngươi không tồi, tìm một chỗ ẩn giấu tu luyện thật tốt"

"Tiểu thư ngươi nói gì vậy?"

Tiểu Xuân mất hứng nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn trở về, vậy thì tiểu Xuân chắc chắn phải cùng ngươi trở về, muốn chết cũng phải cùng tiểu thư chết chung một chỗ."

"Ngươi..."

Dạ Di mặt cứng nhắc nhìn tiểu Xuân.

Tiểu Xuân cũng không lui bước, tràn ngập kiên định.