Bạch Phiêu Phiêu chớp chớp đôi mắt đẹp.
Mặc dù không hỏi được từ trong miệng của Dịch Phong ra vì sao, nhưng khi Dịch Phong nói xong, trong nội tâm nàng vẫn không khỏi có chút hưng phấn.
"Công tử lần này dự định ở bao lâu?" Bạch Phiêu Phiêu lại hỏi.
"E rằng ngày mai hừng đông, ta lập tức phải đi, lần này có việc phải đi xa khỏi nhà." Dịch Phong nhẹ giọng nói.
"Là như vậy sao..."
Thần sắc Bạch Phiêu Phiêu hơi có chút ảm đạm, cắn cắn hàm răng, nâng gò má nhẹ giọng hỏi: "Đêm nay, Phiêu Phiêu có thể cùng công tử nói chuyện thâu đêm hay không?"
"Phiêu Phiêu, còn muốn nghe giọng nói của công tử... Có thể chứ?"
"Không thể"
Dịch Phong vừa sửa sang lại đồ đạc, vừa nói.
Thân hình của Bạch Phiêu Phiêu khẽ run, thế... Thế mà bị cự tuyệt?
Nhưng mà, hình như mình cũng không phải lần đầu tiên bị hắn cự tuyệt đi?
"Vì, vì sao?"
Nàng vẫn là không nhịn được hỏi.
"Bởi vì ta mới vừa nói, ngày mai ta phải lên đường" Dịch Phong tiếp tục nói.
"Thế nhưng là..."
Nàng vừa muốn mở miệng, Dịch Phong sau khi chỉnh xong chăn mền đã đánh gãy lời nàng, ngẩng đầu cười nói: "Bạch cô nương, tương lai còn dài mà, về sau còn có cơ hội, được rồi, bây giờ ta muốn tắm rửa, có thể làm phiền ngươi đi ra ngoài trước không?"
"Ách.."
"Được"
Bạch Phiêu Phiêu cẩn thận từng bước lui ra khỏi phòng, mày nhỏ tràn ngập sâu lo.
Trong nội tâm nàng đối với Dịch Phong nói không nên lời là loại tình cảm gì.
Là động tâm sao?
Tựa hồ không đến mức đấy.
Tri kỷ sao?
Cũng giống như phải, nhưng giống như cũng không phải...
Nhưng bất kể như thế nào, trong nội tâm nàng rất rõ ràng, về sau nàng sẽ không thể lại xuất hiện ở đây được nữa, một khi sức mạnh trong cơ thể nàng thức tỉnh, hai người không có khả năng lại có cơ hội gặp mặt.
Dù sao, khi đó hai người không thể nào là người của một thế giới.
Cái này cũng chính là nguyên nhân nàng lớn mật thỉnh cầu cùng Dịch Phong nói chuyện thâu đêm.
Bởi vì... câu từ biệt này.
Là vĩnh biệt.
Thế nhưng là nàng cũng không thể nói ra, chỉ có thể chán nản lui ra khỏi phòng.
Sau khi tắm xong, Dịch Phong liền trực tiếp nằm xuống.
Đêm nay, hắn ngủ rất thoải mái.
Hắn mơ tới chính mình thuận lợi đi tới Trung châu, hơn nữa thuận lợi gặp được một cái tông môn mắt bị mù chiêu hắn gia nhập làm đệ tử.
Sau khi về tới Bình Giang Thành thuận lợi lấy được tư cách lập tông, lại thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, từ đây bước lên con đường tu luyện.
Mây mưa thất thường, đời núi lấp biển, từng mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành cùng hắn song tu...
Trời vừa sáng, Dịch Phong liền thu thập xong đồ đạc lên đường xuất phát.
Nhưng mà khi hắn đẩy cửa đi ra ngoài đang chuẩn bị đi tìm Bạch Phiêu Phiêu nói từ biệt, lại phát hiện một thân ảnh duyên dáng lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn chăm chăm về phương xa, không nhúc nhích...
Tựa hồ nghe được âm thanh, tầm mắt nàng mới quét tới, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, nàng chính là Bạch Phiêu Phiêu.
"Công tử nhanh như vậy đã phải rời khỏi sao?" Bạch Phiêu Phiêu nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy Bạch tiểu thư, ngươi cũng dậy sớm như thế à!"
Dịch Phong cười cười.
Nhưng mà đi tới gần, hắn lại nhìn thấy mấy hạt sương óng ánh trong suốt lấp lánh như thủy tinh trên mái tóc Bạch Phiêu Phiêu, lập tức kinh ngạc nói: "Bạch cô nương một đêm không ngủ?"
Bạch Phiêu Phiêu cười cười, cũng không giải thích, mà là ngước lên ánh mắt trông mong, hỏi: "Công tử, thật sự không ở thêm hai ngày sao?"
"Không được, ta thật sự có việc phải đi" Dịch Phong cười cười.
Bạch Phiêu Phiêu trầm mặc thật lâu, gật đầu một cái.
"Ta tiễn ngươi đi!"
"Ừm"
Hai người song song đi ra ngoài cửa.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ hàn huyên đơn giản, cũng không có quá nhiều lời nói dư thừa.
Cuối cùng.
Dịch Phong dừng chân, nhẹ giọng nói cảm tạ: "Đa tạ Bạch cô nương, mời cô nương trở về đi, lần sau ta có thời gian lại đến thăm cô nương"
Bạch Phiêu Phiêu mấp máy môi đỏ, muốn nói điều gì đó, cuối cùng cũng không nói ra miệng, chỉ là gật đầu một cái.
Dịch Phong đi.
Bạch Phiêu Phiêu nhìn bóng lưng hắn bất động thật lâu, thắng đến khi Dịch Phong biến mất không thấy gì nữa, nàng mới trở lại đình viện.
Mặc dù ly biệt rất khiến người ta thương cảm, nhưng Dịch Phong đến, cũng coi như là thỏa mãn một phần nguyện vọng trước khi nàng thức tỉnh.
Đã tính là không tệ rồi!
Cửa đình viện, bọn người Vân Lam đang chờ đợi nàng.
"Vân Lam hộ pháp, kế tiếp ta sẽ yên tâm tu luyện, cố gắng sớm ngày thức tỉnh." Bạch Phiêu Phiêu nói mà không có biểu cảm gì.
Nói xong, Bạch Phiêu Phiêu ngồi trở lại bên cạnh thác nước, rất mau đã tiến vào trạng thái yên lặng.
"Mấy người các ngươi tới."
Nhìn Bạch Phiêu Phiêu một cái, Vân Lam vẫy vẫy tay gọi thuộc hạ.
"Có"
Vài tên thuộc hạ cúi đầu.
"Các ngươi nhanh chóng đi chuẩn bị, lập tức bố trí trận pháp một lần nữa"
Vân Lam hạ lệnh: "Nhưng mà để tránh cho vấn đề giống như lần trước xuất hiện, bố trí trận pháp lần này ta sẽ tự mình áp trận"