Quả nhiên.
Trên đỉnh núi, lại gặp được một đình viện mang phong cách cổ xưa nhưng mà phong cảnh lại cực kì đẹp.
Vừa mới đi tới cửa đình viện thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
KÀom "Là ngươi?"
"Vì sao ngươi lại tìm tới đây?"
Đó chính là tiểu thị nữ Mậu Mậu bên cạnh người Bạch Phiêu Phiêu.
Nàng nhìn thấy Dịch Phong thì lập tức che cái miệng nhỏ lại, nói ra một câu kinh ngạc rồi nhanh chóng chạy vào trong đình viện.
Trong đình viện.
Bạch Phiêu Phiêu đang ngồi trên đình đài, đôi tay ngọc đang vuốt ve chiếc đàn.
Mà đối diện với nàng lại chính là bốn vị nam tử khí thế nồng hậu mạnh mẽ.
"Ngươi làm thế này khiến ta không thích chút nào, quấy rầy cuộc sống của ta" Bạch Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhíu mày, không vui nói.
"Bạch tiểu thư, ngày nay đại lục rối loạn, mà nàng là một trong những người thức tỉnh, thế mà lại không chịu theo bọn ta về tổng bộ, thế nên bọn ta chỉ có thể ở bên cạnh để bảo vệ ngươi mọi lúc mọi nơi, bày bố trận pháp lại từ đầu ở đây để ẩn giấu hành tung" Một nam tử trong số đó nói: "Thế nên vẫn mong ngươi hiểu cho"
Bạch Phiêu Phiêu nhíu mày, hơi do dự nói: "Không thể tạm thời xóa bỏ trận pháp đi ư?"
"Không thể"
Nam nhân kiên định nói: "Sự an toàn của ngươi lớn như trời."
Nghe thấy nam nhân nói lời kiên định như thế, Bạch Phiêu Phiêu đưa mắt nhìn về phía xa xôi, thở dài một hơi.
Nàng hiểu rõ hàm ý của người thức tỉnh.
Mà sau khi hiểu rõ việc thức tỉnh thì sẽ có nhiều chuyện bản thân không tự định đoạt được.
Thế nên trước khi ở đây, nàng nhớ lại đã gặp hai người.
Một người là tác giả của Hồng Lâu Mộng.
Một người khác...
Là một phàm nhân.
Nói ra cũng thật buồn cười, người phàm nhân kia nàng cũng chỉ gặp được hai lần, cũng chẳng tính là bạn chứ đừng nói là tâm giao.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Bạch Phiêu Phiêu vẫn muốn gặp lại hắn.
Thế nên, nguyên nhân mà nàng muốn phá vỡ trận pháp chính là muốn xem có gặp được vận may, người phàm hòa nhã ấm áp, ăn nói bất phàm kia có tới tìm nàng một lần nữa hay không.
Bởi vì đợi tới sau khi nàng hoàn toàn thức tỉnh thì hai người sợ là sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng mà có vẻ bây giờ điều đó không thể xảy ra được rồi.
Sức mạnh của bốn người này, cho dù là người thức tỉnh là nàng thì vẫn không thể nhìn thấu được tu vi của họ như cũ.
Thế nên, trận pháp mà bọn họ thiết kế ra thì làm sao một người phàm có thể tìm ra được chứ.
"Tiểu thư, tiểu thư"
Đúng vào lúc này, Mậu Mậu lao nhanh vào trong đình viện, giọng nói nôn nóng vang lên.
"Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?"
Bạch Phiêu Phiêu cau mày quát mắng.
"Là, là Dịch công tử, chính là Dịch công tử tự dựa vào bản lĩnh của mình mà đã tìm tới đây rồi." Mậu Mậu thở hổn hển rồi hét lên, đồng thời chỉ tay về phía cửa.
"Cái gì?
Vẻ mặt lo lắng của Bạch Phiêu Phiêu khi nghe thấy lời nói của Mậu Mậu thì không khỏi có chút kinh ngạc, cả người đứng thẳng lên.
"Làm sao có thể như vậy được?"
Bạch Phiêu Phiêu không thể tin nổi.
Không phải chỗ này đã được mấy người bọn họ thiết kế trận pháp cao cấp hơn rồi à, chẳng qua Dịch Phong chỉ là một phàm nhân, rốt cuộc hắn tìm tới đây kiểu gì vậy?
Điều này thật sự khiến cho nàng cảm thấy vui mừng và ngạc nhiên, vội vàng nói: "Nhanh lên Mậu Mậu, nhanh đi tiếp đón Dịch công tử.
Nói xong thì Bạch Phiêu Phiêu mang theo khuôn mặt tràn đầy vui mừng nhấc váy dài lên rồi chạy tới cửa.
Mà bốn người nam nhân kia khi nghe nói có người tìm tới thì cũng để lộ ra sắc mặt không thể nào tin được giống hệt nhau.
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Kẻ cầm đầu uy nghiêm nhìn chằm chằm mấy người còn lại, thấp giọng hỏi: "Nói, có phải là trong quá trình bày trận các ngươi đã để xảy ra sai sót nào rồi?"
"Đại nhân, quả thật bọn ta đã bố trí trận pháp theo đúng sự dặn dò của ngươi, hơn nữa, để đảm bảo không có vấn đề gì xảy ra, bọn ta còn kiểm tra từ đầu tới cuối một lần nữa."
Mấy người thuộc hạ lập tức cúi thấp đầu xuống, giải thích với kẻ cầm đầu kia.
Hiển nhiên họ cũng cực kỳ hoang mang với việc có người đột ngột tìm tới cửa thế này.
Kẻ cầm đầu kia nhíu chặt lông mày.
Sau khi suy xét cân nhắc thì nói: "Đi, trước hết đi theo ta xem xem rốt cuộc người tới có lai lịch như thế nào, thuận tiện xem mắt trận bên ngoài có xuất hiện vấn đề gì không"
"Rõ"
Mấy người nhanh chóng đuổi theo Bạch Phiêu Phiêu.
Bạch Phiêu Phiêu đã xách váy chạy ra tới cửa rồi.
Một bóng dáng nho nhã hữu lễ với áo bào trắng, nhìn rất chỉ là sạch sẽ, ôn hòa nho nhã, dần dần xuất hiện trong mắt nàng.
Điều này mang lại cho nàng rất nhiều hồi ức, nhất là lần kia sau khi Dịch Phong đi thì bản thân còn không nhịn được mà nằm trong cái chăn mà hắn để lại ngủ một giấc.
Mặt của Bạch Phiêu Phiêu không khỏi đỏ ửng lên.