Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 493: Nữ nhân thần bí (2)




Nói xong nàng ta còn nhẹ cười một cái, sau đó nghiêm túc nhìn Dịch Phong một cái, Mạch Tư Hàm đẩy cửa bước đi.

Nhìn Mạch Tư Hàm đang rời đi, Dịch Phong cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng mà ánh mắt sau cùng kia là không nỡ ư?

Sau khi hoàn hồn lại thì Dịch Phong vội vàng đẩy cửa đuổi theo.

Dù sao thì hìện tại hắn cũng có rất nhiều rất nhiều hoài nghi, không nói tới việc tự nhiên lại bị hôn một cái thì thôi, nhưng mà những điều mà Mạch Tư Hàm nói khiến hắn đau phình hết cả đầu lên, hắn bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà.

Nhưng mà khi Dịch Phong đuổi theo ra tới nơi thì căn bản đã chẳng còn dấu vết của Mạch Tư Hàm nữa rồi, đuổi tới bờ bên kia cũng chẳng được.

"Đi nhanh như thế à?"

Dịch Phong không khỏi lắc đầu.

Một đêm này.

Dịch Phong mất ngủ.

Hôm nay là ngày mùng năm tháng tư.

Chăm sóc tốt cho bản thân.

Nhớ hắn, còn hôn lên mặt hắn một cái.

Thỉnh thoảng những lời nói mà Mạch Tư Hàm nói với hắn lại hiện lên trong đầu, còn có những hành động kì lạ của nàng.

Đợi đã.

Ngày mùng năm tháng tư ư?

Dịch Phong đột nhiên ngồi bật dậy, hai mắt trừng lớn.

Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới, ngày mà bản thân xuyên không tới chính là ngày mùng năm tháng tư.

Mà hôm nay chính là ngày vừa tròn hai mươi năm ngày hắn xuyên không tới.

Thế nên, câu nói này thể hiện điều gì?

Là trùng hợp ư? Hay là Mạch Tư Hàm có ý gì khác?

Điều này thật sự khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

Vừa mới bình minh, trời còn chưa sáng hẳn, Dịch Phong cưỡi Mạn Mạn rời đi.

Hắn cần tìm Mạch Tư Hàm.

Đối với toàn bộ những hoài nghi này, Dịch Phong bắt buộc phải tìm Mạch Tư Hàm để hỏi cho rõ ràng.

Sau khi tới khu vực thành Bình Giang, Dịch Phong trực tiếp nhờ người trong thành tới hỏi thăm tin tức của Mạch Tư Hàm.

Mạch Tư Hàm là hoa khôi nên cực kì nổi danh ở thành Giang Thành, đáng lẽ việc hỏi thăm được tin tức của nàng rất dễ, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của Dịch Phong.

"Ngưu đại mẫu, ngươi thật sự không nhớ nhầm đấy chứ?"

Dịch Phong nhíu chặt mày.

"Ai da, tiên sinh à, ta lừa ngươi làm gì, thành Bình Giang này của chúng ta thật sự không có hoa khôi gì cả" Ngưu đại mẫu bất lực nói, dường như là sợ Dịch Phong không tin nên trực tiếp thề độc luôn tại chỗ luôn.

Sau khi chẳng thu thập được kết quả gì từ chỗ Ngưu đại mẫu thì Dịch Phong lại hỏi thêm rất nhiều người quen nữa, nhưng mà kết quả nhận lại cũng chỉ có một...

Thành Bình Giang không có hoa khôi gì cả, cũng chẳng có người nào tên là Mạch Tư Hàm.

Điều này khiến Dịch Phong trực tiếp nghi ngờ nhân sinh.

Hoa khôi Mạch Tư Hàm hắn vẫn thường nghe nói tới ở thành Bình Giang, thậm chí còn từng hỏi thăm tin tức từ miệng những người này, nhưng mà bây giờ cả tất cả bọn họ đều nói là không có người này?

Lẽ nào Mạch Tư Hàm biết mình sẽ tới tìm nàng nên mới mua chuộc những người này ư?

Cùng với theo sự nghi ngờ, Dịch Phong trực tiếp trở về đảo, tìm được Lục Thanh Sơn và những người cùng ăn cơm ngày đó.

Những người này vẫn luôn ở trên đảo, hơn nữa ngày đó khi ăn cơm đều từng thấy Mạch Tư Hàm, nên không thể nào mà không biết được, cũng không thể nào bị mua chuộc được nhỉ?

"Lão già, ngươi chắc hẳn là biết nàng sống ở đâu chứ?" Dịch Phong hỏi.

"Tiên sinh, thật sự là không có người này mà, thành Bình Giang chúng ta xuất hiện một hoa khôi từ lúc nào thế?" Lục Thanh Sơn kiên nhẫn giải thích.

"Đúng thế tiên sinh, thật sự không có ai tên là Mạch Tư Hàm hết"

"Đúng vậy, chưa từng nghe nói tới bao giờ."

Những người khác cũng nhao nhao nói ra như thế.

"Không phải, các ngươi, các ngươi đừng đùa ta mà." Dịch Phong lạnh mặt nói: "Ngày đó khi ăn cơm có hoa khôi đánh đàn đó, các ngươi không biết à?"

"Tiên sinh, bọn ta không dám."

Mọi người nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Dịch Phong thì bị dọa sợ, vội vàng cúi thấp người xuống.

"Không dám thế mà còn không nói nhanh lên?"

Dịch Phong lạnh lùng nói.

"Tiên sinh, không phải chúng ta không nói, mà thật sự là không có người đó mà."

"Đúng thế, ngày đó ăn cơm nào có nữ nhân nào đàn chứ, là chính người đàn cho bọn ta nghe mà"

"Đúng thế đúng thế, bọn ta thật sự không nói dối đâu."

Dưới sự tức giận của Dịch Phong, giọng nói của mọi người đều trở nên trịnh trọng thậm chí còn thề thốt nữa, trên mặt ai nấy đều mang theo sự nôn nóng, sợ hãi mà giải thích với Dịch Phong.

Nhìn thấy sắc mặt và giọng điệu của họ thì Dịch Phong thấy hoảng sợ rồi.

Hắn đưa mắt nhìn về phía Lục Thanh Sơn, lại trầm giọng hỏi:

"Lão già, nữ nhân ngày hôm qua tới tìm ta, ngươi cũng biết chứ, chính là người ăn mặc kỳ quặc đó."

"Tiên sinh, nào có nữ nhân nào tới tìm ngươi chứ?" Lục Thanh Sơn tỏ vẻ xấu hổ nói.

"Ngươi không lừa ta chứ?"

Dịch Phong sa sầm mặt mày hỏi.

"Thật sự là không có mà." Lục Thanh Sơn vội vàng nói.

Nghe thấy thế.

Bàn chân Dịch Phong không khỏi lùi về phía sau một bước.

Quá kỳ dị rồi.

Đều nói người này không tồn tại, thậm chí là Lục Thanh Sơn hôm qua mới đưa nàng tới cũng không có trí nhớ về người nữ nhân này, thế thì người nữ nhân mà hắn gặp mặt ngày hôm qua là ai?

Là quỷ à?