Một câu của Dịch Phong lập tức khiến những người có mặt hoang mang.
Chỉ là một chút đồ bỏ đi?
Tiên sinh à, đây chính là mười mấy món bảo vật đế phẩm, và hai bảo vật cấp tiên đó!
Mặc dù không biết sáu người này kiếm từ đâu ra, nhưng mỗi một món bảo vật sau khi lấy ra đều có thể gây ra chấn động nghiêng trời lệch đất hệt như nhau, sao đến miệng của ngươi lại trở thành đồ bỏ đi rồi thế?
Mắt nhìn của ngươi cao đến vậy ư?
Một người trong đó không nhịn được, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, phải chăng ngươi nhìn lầm rồi, đây đâu phải đống đồ bỏ đi?"
"Câm miệng"
"Cần ngươi lắm mồm sao?"
Thấy thế, mọi người có mặt đều trừng mắt rồi quát mắng người kia.
"Đủ rồi"
Dịch Phong khoát tay, cũng không trách tội hắn.
Trái lại trong lòng thở dài một hơi.
Dù sao kẻ nghèo thì vẫn là kẻ nghèo mà thôi, nhìn gì cũng thấy giống kho báu, nhưng những thứ rác rưởi này có thể làm được gì chứ?
Nó khác xa vẻ thực dụng của mấy đồng vàng nhiều.
"Con người, suy cho cùng vẫn phải nâng tầm nhìn của mình cao lên một chút, tâm tư cao bao nhiêu, trời cao bấy nhiêu, nhất là trượng phu, phải có hoài bão lớn!"
Hắn hiểu rằng việc điều chỉnh tâm tư của mấy người thành không thể ngày một ngày hai mà xong được, nhưng hắn vẫn phải nói một câu.
Tựa như là để nhắc nhở bọn họ đừng đừng nhìn mọi thứ trên đời này bằng tầm mắt hạn hẹp như thế, cũng dường như nhắc nhở rằng mấy thứ đồ rác rưởi này chẳng đáng để Dịch Phong quan tâm, thế là hắn dùng chân dẫm lên chúng một cái.
"Cạch!"
Một âm thanh chói tai vang lên, đống đồ dưới chân Dịch Phong vỡ tan tành.
Ai nấy đều hoang mang nhìn cảnh tượng này.
Đại lão, ngươi bốc đồng đến vậy cơ à?
Ngươi có biết đây là bảo vật siêu cấp có thể khiến vô số cường giả tranh đoạt nhau đến máu chảy đầu rơi, đừng nói đến là bên trong còn có hai món tiên khí.
Vậy mà cứ ngươi cứ hủy chúng nhanh gọn nhẹ đến như thế, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái sao?
Giờ đây đám người kia mới hiểu được, Dịch Phong nói đây là một đống rác cũng không phải chỉ nói suông mà thật sự cho rằng đây là rác rưởi.
Cũng coi như bọn họ cũng được mở mang tầm mắt.
Thì ra thế giới trong mắt đại lão là như thế.
Nhưng mà quả thật bây giờ trong lòng Dịch Phong cực kỳ khó chịu.
Sáu người này chảnh như vậy, hắn cứ cho rằng bọn họ sẽ có chút gì đó, vậy mà cũng chỉ là một đám nghèo rách mồng tơi.
Không có tiền mà còn chảnh, ta khinh!
Nhưng mà nếu như Dịch Phong không lấy được chút lợi ích gì từ trên người bọn họ về thì chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ.
Thế là Dịch Phong phất phất tay nói: "Cứ trói bọn chúng lại cho ta trước đã, nhốt ở hậu viện, tiếp tục ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi rồi đến xử lý."
"Vâng"
Sáu người bị cột lại rồi ném tới hậu viện, sau khi xử lí bọn họ xong, bảo tiểu nhị của tửu lâu Bảo Phong lại bưng đồ ăn tới.
Đồng thời, quản sự trong tiệm chạy tới nhỏ giọng nói với Dịch Phong: "Dịch tiên sinh, lão gia biết ngươi ở đây nên cố ý phân phó ta, chi phí đồ ăn hôm nay đều do thương hội Bảo Phong bọn ta mời."
"Mặt khác, người của tiên sinh bị thương ở tửu lâu Bảo Phong chúng ta, cho nên tiền thuốc men cũng do bọn ta bỏ ra, cho nên mời tiên sinh cùng chư vị ăn uống ngon miệng,"
"Vậy à?"
Nghe vậy Dịch Phong sáng cả mắt, ngượng ngùng nói: "Quý hội trưởng khách sáo quá, thế này thì khiến ta ngại biết bao?"
"Tiên sinh thân thiết với thương hội bọn ta như vậy, mời ăn một bữa cơm thì có sao đâu." Quản sự nói.
"Được, vậy ta sẽ không khách khí nữa"
Dịch Phong nổ nụ cười, thầm nghĩ thương hội Bảo Phong này hiểu chuyện thật đấy, không chỉ không cần bồi thường đống đồ vừa mới làm hỏng mà còn được mời ăn một bữa, đúng là giúp hắn tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Một lúc sau.
Trong sảnh đã khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt trước đó.
Rượu ngon thịt ngon.
"Chết tiệt, chết tiệt"
"Rốt cuộc đây là đâu?"
"Tại sao lại có thể có nhiều cường giả đến như vậy?"
Sáu tên mặc áo xanh bị thương nghiêm trọng đang bị trói bằng dây thừng, đến bây giờ mới có thể thở hắt một hơi.
Nhưng mới vừa mới thả lỏng thì lại phát hiện có cái gì đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Sáu người liếc mắt nhìn qua, lập tức phát hiện ba con quái vật khổng lồ, cũng bị dây xích sắt trói ở bên cảnh.
"Yêu thú sao?" Một người hỏi.
"Chắc là không phải đâu, ta chưa từng thấy yêu thú này như này ở Tiên Giang đại lục." Một người khác nhìn ba con yêu một cái rồi lắc đầu nói.
"Vậy có lẽ là động vật hoang dã."
Một người khác lại nói: "Nhưng đám người kia cũng đáng ghét thật đấy, muốn chém giết hay róc thịt thì cứ việc, sao lại phải nhốt chung chúng ta với đám súc sinh này chứ, quá đáng thật đấy, đúng là một mối nhục này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể gột rửa sạch"
Nhưng hắn vừa dứt lời, ba ánh mắt kia lập tức trừng hắn.