Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 472: Tạm biệt tiên sinh




"Ta tới Tuyệt Sắc Cốc chờ tin tức của các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, không thể coi thường pho tượng cổ kia được, nó liên quan đến việc Đoan đại nhân có thể nhìn thấy bầu trời lần nữa hay không, không được qua loa, cho nên các ngươi tìm được manh mối tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên trở về bẩm báo cho ta."

"Đã rõ."

Sáu người cung kính gật đầu, sau đó hóa thành sáu luồng ánh sáng lao về hướng thành Bình Giang.

Nam tử áo xanh lại cười giễu một tiếng, đi theo người của Tuyệt Sắc Cốc tới Tuyệt Sắc Cốc.

Thành Bình Giang.

Tửu lâu Bảo Phong.

"Sư tôn, sao gần đây ngươi luôn cau mày thế?" Lạc Lan Tuyết nhìn Lục Thanh Sơn, nhẹ giọng hỏi.

"Hầy, ta đang suy nghĩ về chuyện của tiên sinh!"

Lục Thanh Sơn rót thêm chén rượu, sau khi uống xong lắc đầu nói: "Mấy tháng gần đây ta ngày càng ít qua lại với tiên sinh, e rằng tiên sinh cũng sắp quên ta rồi"

"Nếu ngươi muốn tìm tiên sinh, vậy thì đi tìm hắn đi" Lạc Lan Tuyết nói.

"Hầy, tiểu cô nương cũng chỉ là tiểu cô nương thôi" Lục Thanh Sơn mặt ủ mày chau lắc đầu, nói: "Người như tiên sinh, làm sao có thể tùy tiện tới tìm được, không những quấy rầy hắn mà bản thân ta cũng thấy ngại nữa!"

"Cũng đúng"

"Tiên sinh là ai chứ, chúng ta sao có thể với cao được."

Khuôn mặt Lạc Lan Tuyết cũng tỏ vẻ chua xót, khóe mắt cũng mang theo ưu sầu.

"Hây, đồ nhi à, tâm tư của ngươi ta cũng biết" Nhìn thấy dáng vẻ Lạc Lan Tuyết, Lục Thanh Sơn thở dài nói: "Nhiều lần ta thấy ngươi ôm sách ngẩn người nhìn tiên sinh, ở Thanh Sơn Nhai cũng thưởng có tâm sự nặng nề, nhưng căn bản chuyện này không thể nào được đâu, từ bỏ đi!"

"Ta biết"

Lạc Lan Tuyết ngơ ngác gật đầu một cái, ánh mắt tràn ngập vẻ ảm đạm.

Nàng chưa bao giờ tiết lộ tâm tư này, không ngờ rằng vẫn bị sư tôn nhìn thấu.

Nhìn ra thì nhìn ra thôi, nàng cũng chưa từng nghĩ phải làm thế nào cả, thầm thương trộm nhớ cũng thỏa mãn lắm rồi.

"Sư đồ chúng ta cạn một chén nhé!" Lục Thanh Sơn khổ tâm nói:

"Về sau hạn chế tới tìm tiên sinh thôi, ta sợ hắn phiền, chúng ta nhớ tới ân tình của hắn là được, nếu tương lai tiên sinh có cần thì chúng ta toàn lực ứng phó là được."

"Vâng!"

Lạc Lan Tuyết nhẹ gật đầu, giơ chén rượu lên.

Ngay lúc bọn họ ngửa đầu uống xong, một giọng nói truyền từ bên ngoài vào.

"Chưởng quỹ, tiếp khách, làm ăn lớn này.

Nghe được giọng này, toàn thân hai sư đồ Lục Thanh Sơn chấn động, vội vàng đứng lên cửa trước nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, một bóng dáng quen thuộc bước đến.

Hắn vẫn một thân áo trắng như cũ, nhìn không nhuốm bụi trần, từ đầu đến cuối mang theo nụ cười ấm áp.

Vừa nhìn thôi là đã khiến cho người cảm thấy thân thiết.

"Tiên sinh, là tiên sinh"

Hai người vội vàng kích động lao tới nghênh đón.

Nhưng mới vừa bước một cái thì phát hiện sau lưng Dịch Phong có hơn mười người ồn ào đi tới.

Bước chân Lục Thanh Sơn chậm lại.

Ánh mắt cẩn thận quan sát những người này, sau đó tỏ vẻ kinh SỢ.

"Sao vậy sư tôn, không đi chào hỏi tiên sinh sao?" Lạc Lan Tuyết khẩn trương hỏi.

"Hây, ta cũng nghĩ vậy, nhưng mà ngươi xem những người sau lưng tiên sinh..."

Lục Thanh Sơn lắc đầu, trong lúc nhất thời không dám bước tiếp.

"Sao, sao thế?"

Lạc Lan Tuyết nghi ngờ nói.

"Bọn họ không có đơn giản như ngươi nghĩ như đâu, e rằng đây là mấy chục Võ Đế!" Lục Thanh Sơn nói.

"Cái gì?"

Đôi môi đồ mọng của Lạc Lan Tuyết mở lớn, suýt chút nữa thì kinh ngạc tới mức hét lên.

"Có tiên sinh ở đây, nhìn thấy bất kỳ thứ gì đều không đáng kinh ngạc."

Lục Thanh Sơn thở dài nói, mặc dù hắn thực lực không cao, thậm chí căn bản là nhìn không thấu tu vi những người này, nhưng lúc trước hắn đi theo Dịch Phong lâu như vậy, tầm nhìn và mọi mặt đều cải thiện rõ rệt.

Hắn có thể nhìn ra được, những người này động một cước cũng có thể làm cho Đông Thắng rung động ba hồi, theo suy đoán của hắn thì những người này là Võ Đế, cho dù không đúng hết thì ít nhất cũng đến cũng tám chín phần mười trong số đó là Võ Đế.

Thậm chí, khi tầm nhìn của hắn được cải thiện, hắn cũng phát hiện rốt cuộc thành Bình Giang dưới sự cai quản của Thanh Sơn Môn này phức tạp đến thế nào.

Rõ ràng hắn là kẻ cai quản, hắn là lão đại, vậy mà đi dạo trong thành cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

"Cho nên, bên cạnh hắn phất tay cái cũng là Võ Đế, mà tu vi của hai sư đồ chúng ta cũng chỉ tới mức này, ngươi nói xem, làm sao ta dám bước tới đây?"

Lục Thanh Sơn khổ tâm nói: "Ở trước mặt hắn, chúng ta là con tôm nhỏ cũng không đáng là bao, cho nên tốt nhất là không đi tham gia náo nhiệt khiến tiên sinh thấy phiền!"

"Đúng vậy!"

Lạc Lan Tuyết hoàn toàn đồng ý với Lục Thanh Sơn, sắc mặt càng thêm ảm đạm gật đầu.

Trước mặt tiên sinh, trước mặt mấy chục tên Võ Đế, bọn họ đâu đáng là cái gì.

Trong mắt tiên sinh, chỉ sợ sư đồ hai người bọn họ chỉ là khách qua đường.