Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 470: Ăn một bữa cơm no đủ (2)




"Các ngươi nói nhiều quá, lúc phải đến lượt các ngươi thì đương nhiên sẽ đến lượt các ngươi thôi" Quản Vân Bằng nặng nề quát lên một tiếng.

"Đúng vậy."

"Nói ít, làm nhiều lên"

Hám Thiên Khuyết cũng bước tới quát mắng một tiếng.

Nghe vậy.

Đám Võ Đế nhao nhao cúi đầu xuống, không dám nói thêm gì.

"Đi, đến tửu lâu Bảo Phong của Thương Hội Bảo Phong thôi, lão Chu, ngươi dẫn đường cho bọn họ đi." Dịch Phong phân phó.

"Được"

"Đi theo ta"

Lão Chu thét to một tiếng, dẫn theo đám người leo lên bè trúc rồi ào ào tiến về thành Bình Giang.

Còn Dịch Phong ở sau cùng thì đưa theo Lâu Bản Vĩ đi ra phía hậu sơn.

Dù sao Dịch Phong cũng không hề quên những dã thú không dễ gì mới bắt tới được này.

Sau khi đi tới phía hậu sơn, hắn dùng dây xích sắt xích chặt lấy mười mấy con dã thú này rồi kéo đến phía dưới sườn đồi, sau đó lại xích chặt lại một lần nữa.

Dù sao ở đây cũng ít bị mưa gió táp vào hơn.

Lại nói về việc này, Dịch Phong tới đây cũng không chỉ vì mỗi việc đổi chỗ cho bọn chúng...

Hắn dùng ánh mắt chọn lựa lướt qua từng con thú.

"Grào!"

"Grừt"

"Két"

Sau khi nhìn thấy Dịch Phong, lại còn nhìn thấy cả tên đầu sỏ tội ác kia, một vài yêu thú trong đám yêu tộc của tiên giới kia lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát, há to miệng lộ ra răng nanh sắc bén, sau đó phát ra tiếng gầm gừ về phía Dịch Phong.

Dáng vẻ kia hệt như hận không thể ăn tươi nuốt sống Dịch Phong.

"Ba con này."

"Hung tính khó sửa đổi, khó mà thuần phục, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia của bọn chúng, bình thường chắc chắn cũng hại người không ít"

Dịch Phong phân phó một tiếng rồi phất phất tay về phía Lâu Bản Vĩ.

Lâu Bản Vĩ gật đầu, lôi ba con yêu thú xẻnh xệch hệt như dắt chó rồi đi theo Dịch Phong về phía thành Bình Giang.

Mưa nhỏ tí ta tí tách.

Trong không trung cạnh hồ xuất hiện một dao động.

Sau đó một thần hồn đáp xuống.

"Lần này ta thề phải dò xét hòn đảo nhỏ này của các ngươi thật rõ ràng mới được."

"Nào là kẻ kia là ai, nào là hắn có thực lực như thế nào, có bảo vật gì, tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay của ta"

Tô Huyền Quân nhìn đảo nhỏ phía xa rồi thốt lên với vẻ tự tin.

Sau đó thần hồn khẽ động, đạp lên mặt hồ, lao về phía đảo nhỏ.

Nhưng vừa lên đảo xem xét thì hắn lập tức trợn tròn mắt.

Người đâu?

Người đi đâu cả rồi?

Không chỉ không có người, thậm chí cả đồ vật trên đảo cũng không còn lại mấy.

Hắn vô cùng buồn bực.

Cũng vô cùng kinh ngạc.

Cũng làm cho hắn cực kỳ khó chịu!

Hắn ta dùng hồn thể cố gắng tìm ra danh tính và thực lực của Dịch Phong và đám người kia, vậy mà phát hiện ra ở trên đảo chẳng còn cái đách gì.

Giống như dốc hết sức mạnh đi đấm vào một cục bông vậy.

Một điều khó chịu nữa là bởi vì thân hồn không có thân thể, cũng không phải là loại có ý thức, cho nên dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng phải đề phòng mưa gió.

Hiện tại trời đang mưa, càng lúc càng lớn, cả người Tô Huyền Quân run lên theo gió vù vù.

Cảm giác này giống như mùa đông âm ba mươi độ trần truồng chạy trên mặt nước đóng băng, rét thấu xương và buốt giá đến mức khó tả thành lời.

Đồng thời, cái cảm giác khó chịu này còn trực tiếp truyền đến bản thể của Tô Huyền Quân đang ở xa trong tiên giới.

Điều hắn giận nhất là trên đảo này không có nổi một chỗ trú mưa, Tô Huyền Quân chỉ đành chịu lạnh.

"Chịu được."

"Niềm đau nhỏ nhoi thế này chẳng gì cái thá gì hết"

"Hơn nữa, bọn họ không ở đó trong chốc lát cũng không sao. Dù sao linh hồn và thể xác của ta có thể tồn tại cả ngày. Ta không tin ta không thể đợi bọn họ cả ngày"

Nói vậy, hắn bèn cắn chặt răng tìm một chỗ ngồi xổm xuống.

Nói xong không khỏi rùng mình một cái.

Đông Thắng Châu.

Quảng trường Thiên Vũ.

Quảng trường này là nơi tụ họp mà các tông môn của Đông Thắng đã gây quỹ để xây dựng nên. Về cơ bản, những việc lớn của Đông Thắng, các cuộc họp trao đổi tông môn và các vấn đề khác đều sẽ được tổ chức tại đây.

Mà lúc này ở trên quảng trường Thiên Vũ có mấy chục người chia thành bảy, tám phe. Người của bảy, tám phe này đại diện cho bảy, tám thế lực mạnh nhất của Đông Thắng Châu.

Trong khi chờ đợi, bọn họ trao đổi.

"Sao tông môn lớn của Trung Châu lại đột nhiên chạy đến Đông Thắng của chúng ta thế?"

"Đúng vậy, khó hiểu thật đấy, lại còn không thèm thông báo trước để chúng ta nghênh đón nữa chứ, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì nữa"

"Ai biết được, yên tâm chờ xem, chờ bọn họ tới là biết liền"

"Đúng vậy, dù sao cũng là tông môn lớn của Trung Châu, dù là không quen biết, cũng không thể mặc kệ bọn họ được, dù sao Đông Thắng chúng ta cũng không thể chọc nổi thế lực bên Trung Châu kia đâu."

Trong lúc bọn họ đang vừa nói chuyện vừa chờ đợi thì một khí thế khổng lồ đột nhiên truyền đến từ trên bầu trời.

"Tới rồi."

Đám người nghênh đón nhao nhao ngẩng đầu lên.