Lúc này hắn mới đột nhiên hiểu ra, dưới sự chấn động khi nhìn thấy lão già chèo thuyền, Khôn Bằng hòa thượng với lại bức tượng kia mà hoàn toàn bỏ quên một người.
Bây giờ mới nghĩ lại thì phát hiện ra cái người kia mới thật sự là khủng bố.
Bởi vì hắn nghĩ tới, bức tượng kia thuộc về hắn ta, lão già chèo thuyền kia cũng cực kì cung kính với hắn ta, Khôn Bằng hòa thượng thì lại nghe theo sự căn dặn của hắn, gần như không có bất cứ dị nghị gì.
Mà người này, dựa vào tướng mạo bề ngoài thì chính là Dịch Phong mà Vân Tượng vừa mới miêu tả xong.
Thì ra, người mà vẫn luôn bị hắn bỏ qua mới chính là người đứng đầu.
Hít.
Tô Huyền Quân hít một hơi thật sâu, nghiêm trọng rồi đây.
Có thể khiến cho những nhân vật như lão già chèo thuyền, Khôn Bằng hòa thượng nhận làm người đứng đầu thì rốt cuộc người thanh niên áo trắng kia là người khủng bố kinh người như thế nào chứ.
Sau đó lại nhíu chặt mày lo lắng nhìn Vân Tượng, thấp giọng hỏi:
"Đúng rồi, ngươi còn biết tin tức nào nữa không?"
"Thật sự là còn một tin tức nữa, chỉ là bây giờ nghĩ lại thì thấy là không đủ đối với châu chủ." Vân Tượng nói.
"Rốt cuộc là tin tức gì?" Tô Huyền Quân ép hỏi.
"Cái tên Dịch Phong còn từng không biết xấu hổ mà nói, mục tiêu của hắn hình như là ngươi, hình như muốn bắt châu chủ là ngươi đó" Vân Tượng cười lạnh: "Châu chủ, ngươi nói xem hắn có phải là không biết trời cao đất dày không?"
"Cái gì?"
"Mục tiêu là ta?"
Hai mắt Tô Huyền Quân trừng lên.
"Quả thật là như thế"
Vân Tượng vội vàng nhẹ giọng nói: "Xin châu chủ đừng tức giận, xin bớt giận, không thì châu chủ tốn thêm chút công sức nữa đi tiêu diệt hắn là được rồi"
"Dù sao thì dựa vào sức mạnh của châu chủ thì muốn dọn dẹp loại nhân vật như Dịch Phong cũng không phải là dễ như trở bàn tay ư?"
Vân Tượng gật đầu thừa cơ nịnh nọt.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là, giọng nói của hắn vừa dứt thì châu chủ Thanh Ngọc Tiên Châu cao cao tại thượng Tô Huyền Quân đột nhiên ngã ngồi xuống dưới đất.
"Châu chủ"
"Ngươi làm sao thế?"
"Ngươi thế này là sao hả?"
Thấy thế, đám người Vân Tượng không khỏi kinh ngạc, vội vàng đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tô Huyền Quân.
Thế này rốt cuộc là sao chứ.
Đường đường là châu chủ của Thanh Ngọc Tiên Châu thế mà lại ngã ngồi xuống đất như thế.
Mà nhìn biểu cảm của hắn thì hình như rất nghiêm trọng thì phải.
Mà lúc này Tô Huyền Vũ lại hoàn toàn không để ý tới đám người Vân Tượng ở bên cạnh, trong đầu hắn lúc này đang nhớ lại câu nói vừa rồi của Vân Tượng.
Tin tức này, lọt vào trong tai hắn giống như là một tiếng sét nổ bên tai, khiến toàn thân hắn toát mồ hôi hột.
Cũng khiến hắn nhớ tới khoảnh khắc vừa mới rời đi kia, trong đầu lại xuất hiện câu nói kia.
"Ta, nhất định sẽ tìm ngươi."
Nghĩ kĩ câu nói này, dường như chính là do Dịch Phong người thanh niên mặc áo bào trắng kia nói ra.
Thế nên, điều này nào phải là nghe lầm chứ, lại làm gì mà trùng hợp chứ, rõ ràng là nói cho hắn nghe mà.
Vừa mới nghĩ tới đây, Tô Huyền Quân lập tức cảm thấy cả người mềm nhũn ra, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, hai mắt trợn trừng biểu cảm cực kỳ sợ hãi.
Tạm thời chưa nói tới rốt cuộc Dịch Phong mạnh mẽ như thế nào, chỉ cần lão già chèo thuyền và hòa thượng kia thì cũng đủ khiến hắn bó tay rồi.
"Châu chủ, châu chủ, rốt cuộc là ngươi bị làm sao thế?"
Nhìn thấy Tô Huyền Quân vẫn không nói năng gì thì đám người Vân Tượng không nhịn được mà lên tiếng gọi.
"Câm miệng."
Tô Huyền Quân sau khi hoàn hồn thì hét lên một tiếng, đồng thời lập tức ra lệnh: "Thông báo với mọi người, sắp xếp người quan sát từ Tiên Giang đại lục cho tới cửa vào của Thanh Ngọc Tiên Châu chúng ta"
"Vâng thưa châu chủ, chuyện này cứ giao cho ta phụ trách"
Vân Tượng thấy thế thì lập tức xung phong, đồng thời vỗ ngực mà nói: "Châu chủ hãy yên tâm, ta sẽ trấn thủ tại cửa vào, tuyệt đối sẽ không cho bất cứ người nào của Tiên Giang đại lục bước vào, tới một người ta sẽ giết một người, tới hai người ta sẽ giết cả đôi"
Nói xong rồi trên mặt Vân Tượng tràn đầy ý cười.
Ngày hôm nay Hắc Vũ phản bội, những Kim Tiên yêu tộc khác bị bắt, cũng chính là cơ hội để Vân Tượng hắn lập công.
Thế nên lúc này không thể hiện thì còn đợi tới lúc nào nữa.
Vốn tưởng rằng Tô Huyền Quân sẽ khen ngợi hắn, nhưng ai mà biết được hắn vừa mới nói xong thì Tô Huyền Quân lại tát cho hắn một phát.
"Mẹ nó, ta giết chết nhà ngươi"
Tô Huyền Quân nghiến răng nghiến lợi nói ra, giọng nói trầm thấp: "Ta chỉ cần ngươi bảo vệ cửa vào, có bất cứ người nào tới thì báo cáo lại với ta là được rồi, ta bảo ngươi giết người lúc nào thế?"
Tô Huyền Quân chỉ hận không thể táng chết cái tên Vân Tượng này thôi.
Nếu như người kia thật sự tới, thì ai đập chết ai chưa nói tới, nhưng lỡ mà làm người kia hoàn toàn tức giận thì sợ là thật sự sẽ chẳng còn đường về quê mẹ nữa rồi.