Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 46: Hay cho câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu




Kỳ thực hai người quan sát đã lâu.

Ngọn núi Mạc Phủ này vô cùng quan trọng

Bề ngoài là hai nữ tử yêu thích thanh tịnh nên du sơn ngoạn thủy, nhưng thật ra là bọn hắn đóng giữ nơi đây, ngăn chặn tất cả chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Hai năm đến nay chưa bao giờ có người lạ tiến vào. Dịch Phong một kẻ lạ, dù là hắn chỉ là phàm nhân nhưng náo ra động tĩnh lớn như vậy thì đã sớm khiến cho hai nàng chú ý.

Nhưng bây giờ xem ra thì có lẽ là hai nàng đã quá lo lắng.

“Hóa ra là hai vị cô nương, chê cười.”

Dịch Phong vội vàng thở dài, đồng thời mời hai người đến bên cạnh đống lửa, xin lỗi: “Không có quấy rầy đến hai vị thì tốt rồi, ta đây có chút đồ ăn vốn là muốn xử lý xong mới đưa cho hai vị, nhưng nếu hai người đã tới, không bằng ăn chung đi?”

Nữ tử áo trắng nhìn Dịch Phong một cái.

Chẳng biết tại sao, nàng lại có cảm giác khác biệt đối với tên phàm nhân này, nàng vốn không có hứng thú đối với mấy món đồ ăn phàm tục nhưng quỷ thần xui lại khiến ngồi xuống.

“Tại hạ Dịch Phong, xin hỏi quý tánh của hai vị tiểu thư?” Dịch Phong lễ phép hỏi.

“Bạch Phiêu Phiêu.”

“Vị này là muội muội ta Mậu Mậu.”

Nữ tử áo trắng nói khẽ.

“Bái kiến Bạch cô nương, Mậu Mậu cô nương.”

“Tới đây ăn chút gì đó đi.”

Dịch Phong gật đầu, sau đó dùng lá sen xé ra hai miếng thịt đưa cho Bạch Phiêu Phiêu và Mậu Mậu.

“Hầy, cái thứ thịt béo đầy dầu mỡ này của ngươi, hơn nữa thoạt nhìn còn bẩn như vậy, tiểu thư nhà ta không thèm ăn đâu.” Mậu Mậu nhíu lông mày nói.

“Mậu Mậu, không đrược vô lễ.” Bạch Phiêu Phiêu nhẹ giọng dạy dỗ, sau đó áy náy nhìn về phía Dịch Phong nói, “Nếu là Dịch công tử tự tay chế biến, vậy thì Phiêu Phiêu cũng xin đa tạ công tử.”

Nói xong, bàn tay ngọc tiếp nhận thịt gà mà Dịch Phong đưa tới, nhưng chỉ xé một mảnh nhỏ đưa vào trong miệng.

Rõ ràng, nàng cũng không có hứng thú lớn đối với đồ ăn của Dịch Phong, xé một miếng nhỏ kia cũng chỉ là vì lễ phép đối với Dịch Phong.

Nhưng khi mỹ thực được đưa vào trong miệng thì sắc mặt bình tĩnh của Bạch Phiêu Phiêu đột nhiên thay đổi, đôi mắt nàng khẽ híp lại.

“Đồ ăn này của công tử, thật đúng là mỹ vị.”

Nàng nhịn không được mà tán thưởng.

Vốn dĩ lấy tu vi của nàng thì đã sớm không ăn khói lửa nhân gian, nhưng mà cảm giác ngoài xốp trong giòn mềm mịn và hương vị của thịt gà lại khơi dậy sự thèm ăn của nàng nên không nhịn được lại xé thêm một chút ở cánh.

“A tiểu thư, ăn có ngon thật không?”

Mậu Mậu có chút không tin.

Bởi vì nàng ta hiểu rõ Bạch Phiêu Phiêu hơn tất cả mọi người. Từ trước cho tới nay tiểu thư của nàng ta không có ham muốn ăn uống gì nhưng lại có thể nói câu tán thưởng như vậy khiến cho nàng ta nhịn không được mà kinh ngạc.

Vì thế nàng ta cũng vội vàng xé một chút thịt đưa vào miệng.

“A, thật sự rất ngon.”

Mậu Mậu là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, ngay khi mỹ vị vừa chạm đến đầu lưỡi thì đôi mắt to nhịn không được sáng lên.

“Chê cười rồi.”

Dịch Phong bình thản gật đầu một cái.

Biểu hiện của hai nữ tử này không có nằm ngoài dự liệu của hắn, ngược lại nằm trong dự đoán của hắn.

Hầu hết người của thế giới này đều bận bịu tu luyện, làm ăn, ngoại trừ đồ ăn có những gia vị đơn giản ra thì ngay cả muối ăn, bột ngọt cũng không có. Lần đầu tiên nếm mỹ thực được làm ra từ người có đầu lưỡi vàng như hắn thì có phản ứng này thật sự là quá bình thường.

Dịch Phong bình thản khiến cho Bạch Phiêu Phiêu lau mắt mà nhìn.

Nàng rất ít khi khen người khác. Trước kia ở tông môn của nàng có vô số đệ tử xuất chúng được nàng nhìn nhiều thêm một cái thì sẽ nhịn không được mà lòng phơi phới.

Nhưng tên phàm nhân này, không phản ứng giống những người kia chút nào.

Giả bộ sao?

Nàng quan sát hắn.

Sắc mặt chân thành, ăn đồ ăn của mình, uống rượu của mình, đắm chìm ở bên trong tâm trạng của mình...

Không giả bộ.

Cũng không hề làm ra vẻ.

Hơn nữa, ánh mắt của hắn tinh khiết, ngôn ngữ cũng không ngả ngớn, thậm chí cũng chưa từng khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhìn nhiều thêm một cái.

Tên phàm nhân này thú vị.

Bạch Phiêu Phiêu đánh giá Dịch Phong, môi đỏ không tự chủ mở ra, đột nhiên hỏi: “Công tử cảm thấy ta như thế nào?”

“Huệ chất lan tâm, ôn nhu đôn hậu.” Dịch Phong cười nói.

Lông mày xinh đẹp của Bạch Phiêu Phiêu nhăn một cái rồi lại nói: “Ngươi biết ta hỏi không phải là cái này...”

Dịch Phong lắc đầu bất đắc dĩ: “Xinh đẹp như tiên, khuynh quốc khuynh thành.”

Bạch Phiêu Phiêu che miệng cười.

“Vậy công tử thích không?”

Hỏi xong câu nói này, con ngươi của Bạch Phiêu Phiêu hơi hơi rụt lại, quan sát Dịch Phong.

“Thích.”

Dịch Phong thành thật gật đầu.

Đáp án của Dịch Phong lại làm cho Bạch Phiêu Phiêu kinh ngạc, nói ra một cách không hề che giấu như thế, ngoài ý muốn, quả thật là ngoài ý muốn! Khiến cho nàng nhịn không được lại hỏi: “Vì sao?”

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

Dịch Phong uống một hớp rượu, nói thẳng không kiêng kỵ.