"Thế thì vì sao vừa rồi lại cứ để bản thân chịu tủi nhục thế?"
Tê Lâm Yêu Tiên là thủ lĩnh của Tây Yêu Lâm không nhịn được mà hỏi: "Mặc dù phong thái và đầu óc mà ngươi nói rất quan trọng, nhưng mà ta nghĩ đi nghĩ lại thì ở trước mặt mấy con kiến này, chúng ta hoàn toàn không phải cần nhẫn nhịn, bởi vì lúc đó chúng ta trỗi dậy phản kháng thì vẫn còn có cơ hội"
"Hừ, ngươi thật sự cho rằng vừa rồi ta cúi đầu là vì cái bộ xương khô rác rưởi kia sao?" Hắc Vũ không nhịn được mà hừ một tiếng.
"Hả?"
"Thế thì vì sao chứ?"
Mấy con yêu của Tây Yêu Lâm lập tức sững sờ.
"Ài, trí tuệ kiến thức của yêu tại Tiên Giang đại lục này thật sự là không được rồi, chẳng trách mà cả cái đại lục này đều bị nhân loại kiểm soát, khống chế, mà các ngươi chỉ có thể sống tạm bợ ở trong một khu rừng nhỏ mà thôi" Hắc Vũ không khỏi dạy dỗ một phen.
Sắc mặt mấy người Ngưu Lâm lập tức đen như đít nồi.
Nhưng mà lại không dám phản bác lại, chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hắc Vũ, hiển nhiên là muốn làm rõ vì sao rồi.
"Thế thì nói thật cho các ngươi biết, vừa rồi ta cúi đầu vốn dĩ không phải vì bộ xương khô rác rưởi kia, mà là bởi vì những người khác ở trên đảo." Hắc Vũ trầm giọng nói: "Không nói đến cái tên nhân loại khủng bố kia thì những người khác trên đảo cũng rất phiền phức"
"Những người khác cũng rất phiền phức à?"
Mấy người Ngưu Lâm lại càng thêm sững sờ.
Trên đảo trừ một số người là Võ Tôn đang chuyển gạch thì những người khác nhìn thế nào thì cũng nhìn rất là bình thường.
Cái này cũng đủ đem tới phiền phức cho họ rồi.
"Các ngươi thật sự cho rằng trên đảo này đơn giản như những gì mà các ngươi nghĩ à?"
Hắc Vũ thấp giọng nói: "Trừ một số Võ Tôn rác rưởi kia thì những người khác đều là những người có tu vi giống với các ngươi, chỉ là bọn họ đã ẩn giấu đi thôi, lại thêm việc tu vi của các ngươi bị trói buộc lại rồi nên các ngươi mới không phát hiện ra thôi."
"Cái gì?"
"Làm sao có thể như thế được?"
Ba người Tê Lâm lập tức kinh hãi.
"Không tin, thế thì các ngươi cứ chờ mà xem, lão già chèo thuyền ở trước mặt kia"
"Lại quay đầu nhìn về phía bà lão đang lấy nước chuẩn bị nấu ăn ở ven đảo kia đi"
"Còn nữa cái người ngồi câu cá bên bờ sông bên kia..."
Nghe thấy thế.
Ba con yêu Tê Lâm kia vội vàng đưa mắt nhìn sang, đánh giá nghiêm túc một phen.
Vừa bắt đầu thì không phát hiện ra gì cả, nhưng mà mặc dù tu vi bị trói buộc lại nhưng mà nền tảng của bọn họ vẫn còn đó, nên đã nhanh chóng phát hiện ra, trên cơ thể những người này đang ấn chứa những khí tức khủng bố.
Mà những khí tức này thì lại khiến bọn họ có cùng tu vi cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Cũng đồng nghĩa với việc tất cả những người này đều là Thập Mệnh Võ Đế trước đây, người hôm nay đã là tu vi Nhân Tiên.
Hít Mấy con yêu lập tức hít một ngụm khí lạnh.
"Thế nên, ngươi biết được vì sao vừa rồi ta phải cúi đầu rồi chứ?"
Hắc Vũ lạnh giọng nói: "Bởi vì một khi mà đánh thì cho dù là tên nhân loại khủng bố kia không ra tay thì chỉ dựa vào những người này cũng đủ để khiến cho các ngươi ăn đủ rồi"
"Mà mặc dù ta sẽ tốt hơn một chút nhưng dưới tình huống tu vi bị ảnh hưởng thì bọn họ cũng sẽ gây thêm nhiều phiền phức cho ta, nói tóm lại, vẫn không an toàn."
"Thì ra là như thế"
"Thật sự là may mắn khi có Hắc Vũ đại nhân suy tính cặn kẽ, cũng may lúc trước chúng ta không hành động hấp tấp, nếu không thì bây giờ.."
Ba con yêu Tê Lâm đột nhiên hiểu ra, đồng thời không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh.
Vừa rồi quả thật là nguy hiểm thật.
Bởi vì bọn họ biết rõ, trận pháp khủng bố trên đảo này, mặc dù nói tu vi của họ đang bị trói buộc nhưng sợ là cho dù bọn họ ở trạng thái mạnh mẽ nhất thì cũng khó mà thoát được.
"Thế nên, dưới tình huống không có cách nào hết nên ta mới phải cúi đầu trước bộ xương khô vô dụng kia"
Hắc Vũ giận dữ mà truyền âm.
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà bọn họ cũng chẳng nhảy nhót được lâu nữa đâu."
"Chỉ cần đợi tới sau khi cái con gà khô kia đưa chúng ta rời khỏi đảo thì thời ca chúng ta ra tay đã tới rồi"
"Tới lúc đó, ha ha..."
Nói tới đây thì giọng nói của Hắc Vũ đột nhiên dừng lại, ánh mắt dần dần càng lạnh đi.
"Đúng, tới lúc đó, thì nợ mới nợ cũ cùng tính toán một lần luôn"
Nghe thấy thế thì sắc mặt tái nhợt mấy con yêu của Tây Yêu Lâm liên tục truyền âm truyền ra những tiếng cười lạnh"
"Hắc hắc, sau đó sẽ khiến cho bộ xương khô đã mạo phạm Hắc Vũ đại nhân biến thành mảnh vụn"
Trong lòng đám yêu Tê Lâm đang âm thầm tính toán.
Ngoài mặt thì ngoan ngoãn nhưng mà trong lòng lại đang bày mưu tính kế, chỉ cần rời khỏi hòn đảo nhỏ này thì sẽ lập tức vùng lên.
Không tới một lát sau, chiếc bè tre vào bờ.
Lão Chu chèo thuyền khúm na khúm núm gật đầu với đám người Lâu Bản Vĩ, tiếp tục chèo bè tre đưa vật tư đi.