Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 411: Chức năng mới của hệ thống




"Viêm lão ma?"

Dịch Phong nghiêm trang quay đầu nhìn hắn.

Cố gắng mà nhớ lại.

Rất lâu rất lâu sau, cuối cùng mắt hắn cũng sáng lên rồi thốt ra:

"Ta nhớ ra rồi, ngươi là cái kẻ, cái kẻ..."

Thấy thế, Viêm lão ma cười lạnh.

Cuối cùng tên tiểu tạp chủng này cũng nhớ ra hắn là ai, đối mặt với việc trở về báo thù của hắn, tên tiểu tạp chủng này nên cảm thấy sợ hãi mới đúng.

Nhưng câu kế tiếp của Dịch Phong, chút nữa làm hắn tức chết.

"Ngươi là cái sơn phỉ đòi cướp đồ ta khi ta đang trên đường trở về từ Ninh Sa đó hả?"

Toàn thân Viêm lão ma run rẩy.

Hắn vốn định tra tấn Dịch Phong, để Dịch Phong cảm nhận được sự sợ hãi trước khi chết, nhưng thậm chí tiểu súc sinh kia còn không biết hắn là ai, vậy nên không hề sợ hãi chút nào.

Mà thôi.

Không quan trọng nữa.

Trực tiếp lấy sức mạnh trấn áp.

Trước thực lực tuyệt đối, kiểu gì cũng khiến cho tên tiểu tạp chủng này cảm thấy sợ hãi.

"Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi, chết đi"

Hắn lạnh lùng quát một tiếng, đưa tay phát động công kích về phía Dịch Phong.

Dáng vẻ này cũng khiến Dịch Phong hơi sợ.

Vì vậy hắn vội vã khởi động hệ thống, kiểm tra thiên phú của Viêm lão ma.

"Tingt"

"Đối tượng kiểm tra: Viêm lão ma."

"Thiên phú: Siêu cấp rác rưởi"

Nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên, Dịch Phong không khỏi giật mình.

"Còn có cả thiên phú siêu cấp rác rưởi cơ à"

"Đúng là được mỗi cái mã, thiên phú rác rưởi như thế này, còn chẳng sánh được với mấy lão già kia, vậy mà còn dám cản đường ta, đúng là chán sống rồi hả!"

Dịch Phong không hề có chút hoảng hốt nào.

Hắn thong thả cầm lấy cung tên trên tay, kéo cung bắn một mũi tên.

"Bịch!"

Viêm lão ma theo đó mà ngã xuống đất, toàn thân co quắp, miệng sùi bọt mép, trong ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin được.

Sao lại như vậy được?

Sao có thể như thế được chứ?

Hắn đường đường là Lục Mệnh Võ Đế, sao lại có thể bị một mũi tên của người phàm đánh ngã xuống đất, thậm chí còn không chống đỡ được?

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy!

Trong lòng của hắn gào thét, mắt trừng lớn như sắp rớt ra ngoài, nhìn chằm chằm Dịch Phong đang đứng trên cao xem hắn.

Dịch Phong lấy tay sờ cằm, cúi đầu tỉ mỉ đánh giá Viêm lão ma.

"Nhớ lầm rồi, ngươi không phải là sơn phỉ kia, sơn phỉ kia là một tên chột cơ."

"Nhưng mà, nhìn ngươi rất quen, nhưng mà ta không nhớ ra ngươi là ai hết"

"Quên đi, cũng không quan trọng."

"Tạm thời cứ coi ngươi là sơn phỉ đi!"

Vừa đang thầm nghĩ, Dịch Phong vừa bắn thêm một tên vào Viêm lão ma.

Viêm lão ma trực tiếp mất mạng.

Đến chết hắn cũng không rõ tại sao mình lại thua trong tay tên người phàm này lần nữa.

Sau khi Viêm lão ma chết, Dịch Phong tiếp tục lên đường, trong lòng có chút vui vẻ.

"Hình như cái hệ thống này trở nên đáng tin cậy hơn trước không ít"

"Ít nhất có vẻ như chức năng kiểm tra này không nhìn lầm người."

Không phải sao, vừa rồi hệ thống kiểm tra phát hiện ra một kẻ có thiên phú siêu cấp rác rưởi, mà quả nhiên yếu ớt đến đáng thương, bắn một tên đã nằm luôn.

"Thế này thì sau này tiện hơn nhiều rồi!"

Dịch Phong không nhịn được mà cảm khái.

Nhiều năm như vậy, hắn hiền lành nhút nhát như thế, thật ra là sợ đụng phải những người lợi hại đang ẩn nấp đâu đó sẽ giết chết hắn.

Với chức năng kiểm tra này, bất cứ lúc nào gặp xung đột, đều có thể kiểm tra thiên phú của đối phương trước.

Chỉ cần không phải là thiên phú ưu tú thì cứ mặc kệ, không cần tiếp tục phải sợ.

Nếu như từ ưu tú trở xuống đến phổ thông thì cũng giống như đồ đệ cũng hắn thôi, có gì phải sợ?

Dù sao đều là những thứ rác rưởi không thể tu luyện được!

"Chó, đi nào!"

Vào tới trong núi, Dịch Phong trực tiếp thả cẩu tử từ trong nhẫn ra.

Dù sao cũng là đi săn.

Dắt theo một con chó là điều thiết yếu!

Hơn nữa cũng cần phải có bạn đồng hành trên đoạn đường này.

"Gâu gâu gâu!"

Cùng với tiếng chó sủa, một người một chó đi sâu vào trong núi Mạc Phủ.

Trên trời.

Một bóng người lướt qua thật nhanh.

Là một bóng người xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng vóc dáng cao gầy, chân đạp không trung, ăn mặc khác biệt với người thường, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng vẻ đẹp của nàng không phải là vẻ đẹp tiểu thư bích ngọc, mà là vẻ đẹp cuồng dã, vẻ ngoài này mang đến cho người khác một loại cảm giác quyến rũ đặc biệt.

"Thật sự không ngờ được ở nơi Đông Thắng nhỏ bé này lại sinh ra được một thiên địa dị tượng là Phệ Thiên Yêu Lang."

"Đương nhiên lần này đến đây, nhất định phải đưa Tiểu Lang này đi Ánh mắt nàng lóe lên vẻ sắc bén.

Tâm tư đang suy nghĩ đến vài chuyện quan trọng.

"Ờðm?"

"Đây là... ?"

Bỗng nhiên mắt nàng giật giật một cái, nàng cảm nhận được một luồng khí tức khác thường một nơi cách đây không xa trong ngọn núi này.

Mặc dù luồng khí tức này không hề tự chủ phát ra, nhưng bản thể yêu thú như nàng vẫn có thể cảm nhận được nó.

"Khí tức của yêu thú này có chút đặc biệt, ta lại không thể phân biệt được rốt cuộc đó là loại yêu thú nào!"

"Đúng là khiến người ta tò mò thật đấy, ta thật sự muốn xem xem rốt cuộc đó là thứ gì đây."

Sau khi do dự một lúc, nàng lập tức chuyển hướng rồi lướt đi.

Nàng cũng muốn kiểm tra một phen.