Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 392: Hạ thấp yêu cầu đoạt xá (2)




Đại điện này xuất hiện làm hai người họ vốn còn đang tuyệt vọng bây giờ trong mắt lại dâng lên tia hy vọng.

Nhiều ngày như vậy chỉ nhìn thấy đường đi và tường đá, bỗng nhiên nhìn thấy một cái đại điện như vậy là chấn động vô cùng to lớn đối với bọn họ.

"Đi thôi, theo ta vào trong nhìn một cái"

"Tòa đại điện này nối liền với rất nhiều con đường, ta nghĩ cơ hội ra ngoài ở ngay bên trong đó."

Dịch Phong nói.

Nghe vậy.

Hai người nghiêm túc gật đầu.

Thậm chí ngay cả tình trạng mệt mỏi đói khát cũng quên mất, đi theo Dịch Phong vào bên trong đại điện.

"Lúc trước ngâm mình trong nước tiểu của lão quái vật, xém chút đã làm ta hồn phi phách tán, củng cố nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng ổn định được trạng thái thần hồn!"

Trong bóng đêm.

Đúng lúc một ảo ảnh mở mắt.

"Nhưng so với lúc trước đã suy yếu hơn rất nhiều, chỉ sợ không thể kiên trì thêm bao nhiêu năm nữa"

"Cho nên dưới tình huống này, chỉ sợ ta phải hạ thấp yêu cầu đoạt xá"

"Thử thách trận pháp, hủy bỏ đi!"

Nói xong.

Hắn hủy bỏ trận pháp trong đại điện.

"Kế tiếp chỉ cần có người đi vào đại điện này ta sẽ đoạt xá hắn!"

ngay lập tức Trong ánh mắt hư ảnh lại lóe ra ánh sáng hy vọng một lần nữa.

Dù sao dưới tình huống bị áp chế tu vi mà chỉ bằng nghị lực của bản thân có thể đến được nơi này, cũng có thể chứng minh tư chất người này không kém.

Cho dù không phải dựa vào nghị lực mà dựa vào may mắn đến được đây thì cũng chứng tỏ số mệnh người này tốt.

Cho nên bất kể thế nào, hắn cũng sẽ không đoạt xá người quá kém.

"Có động tĩnh?"

"Có người đến đây sao?"

"Ha ha ha?"

"Xem ra cơ hội chuyển mình của lão phu đến rồi, vừa mới hạ thấp yêu cầu đã có người dâng lên tận cửa."

"Vậy lão phu cũng sẽ không khách sáo đâu."

Cùng với một tiếng thầm gào thét trong lòng, hắn hóa thành một hư ảnh không thể nhìn thấy được bằng mắt thường trong đại điện, trực tiếp xông về phía kẻ đang bước vào kia.

Ra tay trước thì chiếm được lợi.

Không thể để cho người tới có cơ hội phản ứng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp đoạt xá.

Mặt hư ảnh vô cùng đắc ý.

Hắn hóa thành ánh sáng rồi vọt ngay tới cửa, nhưng lại đối mặt ngay với Dịch Phong đang đi đối diện ở phía trước.

Ấy chết!

Gương mặt này là...

Khi đôi mắt hắn ta nhìn thấy gương mặt này, càng ngày càng phóng đại, cả người hắn ta bỗng run rẩy cả lên.

"Là hắn"

Giờ phút này, vẻ mặt đắc ý trong nháy mắt đã đông cứng lại, sau đó trở nên khó coi hơn là thấy mẹ chết.

"Trời ơi."

"Tổ tông ơi"

"Sao ngươi lại quay lại đây rồi?"

"Van xin ngươi, ngươi đừng làm như vậy với ta chứ!"

"Ta thật sự chỉ là một tiểu tiên thôi mà, Hồn Thiên Bi cũng đưa cho ngươi rồi, Hắc Khuê ngươi cũng ăn mất, lão gia à, ngươi còn là muốn làm gì đây Nếu không phải vì đang ở trạng thái thần hồn thì chắc hắn ta cũng rơi nước mắt rồi mất.

Vì vậy trước khi vừa vọt tới chỗ hắn, trong nháy mắt đã vội đổi hướng đến một trăm tám mươi độ ở giữa không trung.

Cái này.

Có thể nói là nước chảy mây trôi, không có chút dông dài nào.

Sau đó hắn ta rúc mặt vào trong một góc khác, không dám cử động một chút nào.

"Cái đại điện này..."

"Không biết nó có phải là trung tâm của di tích tiên nhân không?"

Sau khi đi vào đại điện này, Cô Vô Niệm và Vân Yêu Yêu cẩn thận quan sát khắp nơi.

Nhưng mà bọn họ quan sát một vòng, thì phát hiện cái đại điện này chẳng có thứ gì cả.

"Nó chắc không phải là trung tâm gì đó mà các ngươi nói chứ, nếu không thì nơi này cũng quá nghèo túng quá rồi đấy, đúng không?" Dịch Phong không nhịn được hỏi.

Nghe thấy vậy.

Hai người Cô Vô Niệm cũng gật đầu một cái.

Sau khi nghe bọn họ nói như vậy, hư ảnh suýt chút nữa đã khóc lên.

Ông nội của ta ơi.

Tiên thú trấn giữ cả đại điện này cũng bị ngươi ăn mất rồi đó.

Tiên khí mạnh như Hồn Thiên Bi cũng bị ngươi hốt vào túi rồi đó.

Ngay cả cặp hạt châu giá trị nhất kia, ngươi cũng đã lấy đi rồi.

Thế mà ngươi còn nói nơi này của ta nghèo túng?

Trời ơi.

Rốt cuộc ngươi còn muốn làm gì nữa đây!

"Được rồi, đừng để ý những thứ kia, hay là mau chóng tìm ra cách đi"

Dịch Phong nhìn về hướng hai người dặn dò, sau đó nhìn từng lối đi vào, đồng thời cũng đang quan sát bốn phía trong đại điện xem có máy móc nào không.

"Chết tiệt, cách đi ra ngoài ư?"

Hư ảnh trong góc sợ đến ngây người.

Chẳng lẽ lão nhân gia ngươi còn không biết cách nào để ra ngoài sao? Không phải ngươi chỉ tùy tiện dùng một cách nào đó thì đã đi ra ngoài được rồi sao?

Ngươi á, đừng vờ vịt trước mặt đám tiểu bối nữa, cũng đừng làm thế này nữa, ta không cần ngươi đưa ta ra ngoài đâu.

"Cầu xin ngươi."

"Ngươi đi đi"

"Ta tiễn ngươi ra ngoài là được chứ gì, chuyện cỏn con ấy mà!"

Trong lòng hư ảnh run lẩy bẩy, thần hồn vừa ra tay một cái, toàn bộ đại điện đột nhiên rung chuyển.

Sau đó chính là nghe được, vô số cửa đá đang di chuyển ở bên trong lòng đất.