Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 390: Hy vọng gửi gắm trên người phàm nhân (2)




Dưới tình huống như vậy, dù bọn họ có là cao thủ Võ Đế thì tinh thần cũng bị tra tấn rất lớn, bởi vì không thể tích cốc nên bọn họ cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Mà ánh mắt Dịch Phong thì lại lóe lên.

Do dự một lúc, đi tới nói: "Chư vị, nếu không thì đi theo ta đi, có lẽ ta có cách đấy."

Nghe vậy.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Dịch Phong.

"Hừ?

Nhưng âm Dương Song Lão chỉ dùng lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, căn bản không để tâm đến lời nói của Dịch Phong.

"Dịch Phong huynh đệ, ngươi là một phàm nhân, chúng ta đều không ra được, chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp nào khác sao?"

Vẻ mặt Cô Vô Niệm đây nghi ngờ hỏi.

"Ta cũng không chắc chắn đó có phải là biện pháp không, nhưng so với mù quáng đi khắp nơi thì tốt hơn nhiều, cho nên nếu tin lời ta thì đi theo ta, nếu không tin thì ta đi một mình"

Dịch Phong thản nhiên nói.

Bởi vì nơi này cách đại điện hắn ăn rắn lần trước cũng không xa, bây giờ nếu dựa theo trí nhớ hắn khá nắm chắc có thể tìm đến đại điện đó.

Mà bây giờ nhớ lại đại điện đó, lại thấy nó không hề tầm thường.

Bởi vì mấy ngày nay họ đã đi rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy địa điện giống vậy, chuyện này cho thấy đại điện kia là đặc biệt, cho nên Dịch Phong đoán trong đại điện kia có thể có đường để đi ra ngoài.

Dịch Phong nhìn mọi người.

Không ai nói gì.

Dịch Phong gật đầu, đang chuẩn bị rời đi một mình thì rốt cuộc Vần Yêu Yêu đứng bên cạnh mở miệng nói: "Ta đi theo ngươi."

"Được."

Dịch Phong gật gật đầu với Vân Yêu Yêu.

"Vân tiểu thư, ngươi, ngươi đừng như vậy, có thể dọc đường đi này sẽ gặp phải rất nhiều yêu thú, tuy rằng yêu thú cũng bị áp chế tu vi, nhưng nếu chúng ta tách ra thì cũng có tất nhiều nguy hiểm!" Sắc mặt Cô Vô Niệm khó coi nói.

Vân Yêu Yêu hơi im lặng, sau đó ngẩng đầu nói: "Không, ta lựa chọn tin tưởng hắn."

Nói xong.

Nàng ngẩng đầu nhìn Dịch Phong một cái.

Tuy rằng có đôi khi phàm nhân này thật đáng ghét, nhưng nàng không thể không thừa nhận phàm nhân này luôn cho nàng một cảm giác an toàn.

Nói vậy tuy rằng rất buồn cười, một Võ Đế lại cảm nhận được cảm giác an toàn trên người một phàm nhân, nhưng sự thật chính là như vậy.

"Vậy ta đây làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Cô Vô Niệm khó coi hỏi.

"Ta đề nghị ngươi đi cùng với chúng ta" Vân Yêu Yêu nhìn Cô Vô Niệm, do dự một chút lại nói thêm: "Tin tưởng ta, lựa chọn của ta sẽ không sai đâu."

Cô Vô Niệm nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Yêu Yêu, hắn cắn chặt răng, cuối cùng cũng gật đầu.

"Hừ!"

Nhưng mà âm Dương Song Lão lại hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

"Này hai lão, hay là cùng nhau đi đi, trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau!" Cô Vô Niệm nói.

"Đường đường là Võ Đế lại đặt hy vọng trên người một phàm nhân"

"Các ngươi không cảm thấy buồn cười sao?"

Âm Dương Song Lão khinh thường nói: "Dù sao hai huynh đệ chúng ta cũng sẽ không như thế đâu"

Nói xong.

Âm Dương Song Lão tỏ vẻ khinh thường rồi rời khỏi.

Dịch Phong đen mặt.

Hai lão già chết tiệt, ngang ngược cái gì chứ?

Mở miệng ngậm miệng là phàm nhân, lúc này ở đây nói cứ như là cao quý hơn người khác lắm, nếu không phải muốn tiết kiệm một chút sức lực thì hắn đã đập chết hai người họ rồi.

Sau khi tách ra, Dịch Phong dẫn theo hai người Vân Yêu Yêu lên đường.

Nhưng mà trong lòng Cô Vô Niệm vẫn có chút không nỡ.

Tuy rằng hắn cũng không có ý khinh thường Dịch Phong, nhưng đúng theo lời âm Dương Song Lão nói, đường đường một Võ Đế lại đặt hy vọng sống trên người một phàm nhân, dù sao vẫn cảm thấy hơi hời hợt.

"Vân cô nương, hắn, hắn thật sự đáng để tin tưởng sao?"

Cô Vô Niệm đi bên cạnh Vân Yêu Yêu, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi.

"Tuy rằng ta không chắc chắn lắm, nhưng ta tin tưởng hắn hơn hai lão già kia nhiều"

Vần Yêu Yêu nghiêm túc nói.

Thật ra trong lòng nàng cũng hơi rối bời.

Võ Đế.

Bọn họ là chiến lực đứng đầu Tiên Giang đại lục, bọn họ cũng có kiêu ngạo của chính mình.

Nàng cũng ngờ rằng bản thân lại năm lần bảy lượt lại đặt hy vọng sống trên người một phàm nhân, Thời gian trôi qua.

Đã là bảy ngày.

Bảy ngày trôi qua, ba người đã trở nên vô cùng suy yếu.

"Không được, ta không đi được nữa."

Cô Vô Niệm ở phía sau chống trường tiễn, lê bước chân nặng nề, sắc mặt trắng bệch nói.

"Đúng vậy Dịch Phong, nghỉ ngơi một chút đi"

Sắc mặt Vân Yêu Yêu cũng tái nhợt, nói với Dịch Phong đi phía trước.

Bọn họ không có tu vi, mặc dù cường độ thân thể vẫn mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng thân thể không có thứ tiếp tế đến bây giờ đã không chống đỡ nổi nữa rồi.

"Vậy được, chúng ta nghỉ ngơi một khắc đi"

Dịch Phong đi phía trước dò đường gật gật đầu nói.

Nhưng mày cũng nhíu chặt.

Vốn hắn tưởng rằng một đường này có thể ngẫu nhiên gặp một ít dã thú, hoặc là yêu thú cũng bị áp chế tu vi, như vậy ít nhất có thể đảm bảo nguồn thức ăn cho cơ thể.

Nhưng mà mấy ngày này, bọn họ không gặp một vật sống nào.