Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 383: Sức ép




"Không được rồi, di tích đã mở ra, đây là sức ép có một không hai của tiên nhân!"

Cảm nhận được ánh sáng vàng này, sắc mặt Vân Yêu Yêu lập tức thay đổi.

"Sức ép ư?"

"Ý ngươi là gì?"

Dịch Phong không nhịn được đành hỏi.

"Sức ép này có nghĩa là, trước mặt tiên nhân, tất cả đều chỉ là sâu kiến"

"Nói một cách dễ hiểu hơn, có nghĩa là tất cả yêu quái, hay là người tinh thông lão luyện, dưới áp lực này thì cũng sẽ mất đi tu vi!" Vân Yêu Yêu chăm chú nói.

"Gì cơ?"

"Vậy thì ý của ngươi là?"

"Sẽ gặp nạn sao?"

Dịch Phong trợn tròn mắt.

Ngay khi âm thanh vừa tắt thì cảm giác một thứ gì đó đang rơi xuống, hai người nhanh chóng đáp xuống mặt đất.

"Nếu rơi ở độ cao này, ngươi chắc chắn sẽ chết. Vậy nên ta sẽ ném ngươi xuống hồ. Đây là điều cuối cùng ta có thể làm được.

Ngươi có thể sống sót hay không thì chỉ dựa vào chính bản thân ngươi." Vân Yêu Yêu cắn chặt hàm răng, sắc mặt vô cùng khó coi nói.

Dứt lời, nàng dùng tất cả sức lực cuối cùng trong cơ thể ném Dịch Phong ra ngoài.

"Này, ta không biết bơi!" Dịch Phong hét lớn.

Mà cho dù hắn có biết bơi đi chăng nữa, nhưng bây giờ rơi xuống hồ nước đó thì cũng khó mà giữ được mạng sống.

Sau khi tiếng chuông vang lên, toàn bộ các ngọn núi lớn lại rung chuyển trời đất, giống như một trận động đất dữ dội, mặt nước tĩnh lặng cũng đã nổi lên từng đợt sóng lớn.

"Ùm" một tiếng.

Dịch Phong lao thẳng xuống nước.

Cùng lúc đó, bản thân Vân Yêu Yêu cũng đập mạnh trên mặt đất và bị thương nặng, bởi vì dưới sự trấn áp của lực giáng xuống, tu vi của nàng cũng hoàn toàn không thể sử dụng được.

Mà rơi xuống từ trên cao như vậy mà còn có thể giữ được mạng sống, cũng là nhờ ngày đêm tu luyện sức mạnh thân thể.

Thời gian từ từ trôi qua.

Các ngọn núi lớn dần khôi phục trở lại.

"Đù"

"Cái quái quỷ gì đây!" Mặt Dịch Phong dân đen lại.

Sau khi rơi xuống hồ, hắn bị một dòng nước xoáy hút vào, rồi đạt đến nơi này.

Sau khi lượn lờ một vòng thì hắn phát hiện ra xung quanh toàn là những lối đi khúc khuỷu gập ghềnh, giống như mê cung ở kiếp trước vậy, mà ánh sáng của ngọn lửa kéo dài ở hai bên lối đi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng u ám.

Ngoài ra thì thỉnh thoảng còn có tiếng những con dã thú đang gào rống lên ở dọc lối đi.

Điều này khiến cho Dịch Phong cảm thấy vô cùng bất an.

"Chết tiệt, cái nơi quái quỷ này, không chừng sẽ có thứ gì đó nhảy ra bất cứ lúc nào, phải tìm một thứ vũ khí để phòng thân!"

Dịch Phong vừa nghĩ vừa lục khắp nơi.

Vốn dĩ lần này đến Ninh Sa, hắn cũng mang theo một số vũ khí, nhưng khi đi đường không biết đã biến đâu mất, sớm biết thế này hắn đã cầm một con dao theo người.

Hắn cứ như vậy từ từ tìm kiếm.

Mắt Dịch Phong bất chợt sáng bừng lên.

Bởi vì trước mặt không còn là một lối đi quanh co nữa, mà là đi tới một đại điện, từ đây có rất nhiều lối đi, và vừa nãy Dịch Phong đã đi ra từ một trong những lối đó.

Cùng lúc Dịch Phong bước vào đại điện, cuối đại sảnh, ở trên bức tường đen kịt xuất hiện một đôi mắt mỏng manh đang thản nhiên nhìn Dịch Phong.

"Không ngờ nhanh như vậy mà đã có người tìm đến đây"

"Tiếp theo phải xem trong vòng một tháng ngươi có thể phá vỡ ba lần kết giới mà lão phu đã đặt ở cung điện này hay không"

"Nếu ngươi có thể phá được, lão phu sẽ miễn cưỡng nhận lấy thân thể của ngươi."

"Mong là ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng"

Đôi mắt đó ẩn hiện trên vách tường, ánh lên tia sáng dài, trong lòng đang thầm nghĩ như vậy.

Một lúc sau.

Hắn ta đột nhiên phát hiện nam nhân áo trắng đã đi tới ngay bên cạnh chỗ hắn.

"Hả?"

"Sao có thể như vậy được?"

"Sao có thể chứ?"

"Ta đã hạ ba kết giới xuống, làm sao hắn đi qua được?"

"Hơn nữa, việc giáng sức ép mà ta đã sắp đặt trước khi chết sẽ khiến hắn mất đi tu vi, nếu không có tu vi thì sao lại làm được điều đó?"

Một đợt bão tố kinh hoàng đang nổi lên bên trong cơ thể của của đôi mắt đó.

Còn chưa hoàn hồn được thì hắn ta phát hiện ra, người áo trắng đó đang lại gần, ánh mắt đang nhìn thẳng vào mắt hắn, lập tức cúi người xuống.

Trong chốc lát, bốn con mắt nhìn nhau chằm chằm.

"Hắn phát hiện ra ta?"

"Không"

"Hắn không thể nào nhìn thấy ta được"

"Mắt người bình thường sẽ không thể thấy được ta, nhất định chỉ là trùng hợp"

Khi hắn ta vừa nghĩ tới đó thì bất chợt một ngón tay đang đưa về hướng của hắn.

"Ôi, hạt châu này đẹp quá, chắc là sẽ bán được không ít tiền vàng" Dịch Phong lẩm bẩm trong miệng.

Nói xong thì trực tiếp kéo hạt châu đó xuống.

"Au ui, chết tiệt, chết tiệt"

Một cách âm thầm.

Khi hạt châu được kéo ra thì trong miệng hắn ta cũng phát ra một tiếng kêu gào đau đớn.

Mặc dù hai hạt châu này không phải là con ngươi thật của hắn ta, nhưng chúng được khảm trên tưởng bằng một chất liệu đặc biệt, sau đó người ta gắn hai sợi thần hồn trên đó để quan sát.

Nhưng mà khi Dịch Phong lấy đi hai hạt châu thì nó cũng tương đương với việc lấy mất thần hồn được gắn vào đó của hắn ta.

Điều này đồng nghĩa với việc khiến hắn đã đang ở trong trạng thái tử linh, giờ đây càng phải đau đớn hơn.