Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 379: Ngươi nghĩ nhiều rồi




Sắc mặt Vân Yêu Yêu không ngừng đen lại.

"Được"

Nhìn thấy dáng vẻ không ký tên thì sẽ không thôi kia của Dịch Phong, cuối cùng cũng phải cắn răng gật đầu, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chăm của Dịch Phong, ký tên của mình xuống.

"Thoải mái"

Dịch Phong cẩn thận từng li từng tí bảo quản kỹ giấy nợ, nhét vào trong lòng, còn không quên vỗ vỗ nó một cách hài lòng.

Sau khi nhận xong giấy nợ, Dịch Phong lại nhấc trường kiếm của Vân Yêu Yêu đi ra ngoài kiếm đồ ăn.

Nhưng mà cũng chỉ có thể tìm chút hoa quả đại gì đó để ăn cùng với mấy món đặc sản Dịch Phong mang theo trên người, bởi vì có lần Dịch Phong thử nướng đồ, sau đó thì hai con dã thú tới thật, việc đó khiến hắn sợ mất mật.

Nhưng mà Dịch Phong vừa mới đi ra khỏi hang động, sắc mặt của Vân Yêu Yêu ở trong hang đã thay đổi.

Cho dù bây giờ nàng không còn tu vi, nhưng mà người nhạy bén như nàng vẫn có thể nhận biết được, một vài con yêu thú cách hang động này không xa lắm.

Hơn nữa thực lực của những con yêu thú này cũng không hề yếu kém chút nào.

Điều này khiến cho sắc mặt của nàng càng thêm sa sầm.

Bởi vì theo như tình huống này, Dịch Phong đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ gặp phải những con yêu thú này.

"Phải làm sao đây?"

Đôi mắt nàng lóe lên một cái, nhưng mà dưới trạng thái tu vi hoàn toàn bị phong ấn, cộng thêm vết thương bên ngoài vẫn chưa khỏi, đến cả đi lại mà nàng cũng còn có chút khó khăn, chứ đừng nói đến đi cứu Dịch Phong.

Cho dù là có lúc nàng thấy tên người phàm này rất đáng ghét, nhưng mà nàng không hề có ác cảm.

Nhưng đúng lúc nàng đang không biết làm thế nào mới được thì lại đột nhiên phát hiện khí tức của những yêu thú đó bỗng nhiên tan biến.

"Lẽ nào đã đi rồi sao?"

"Vậy Dịch Phong... có khi nào đã bị..."

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng bắt đầu hoảng sợ.

Cho dù tình trạng vết thương chưa hồi phục, nhưng mà nàng vẫn kiên cường chống đỡ cơ thể để đi ra ngoài hang.

Nhưng nàng vừa mới đi tới cửa hang động, thì đã nhìn thấy Dịch Phong cầm thanh trường kiếm, chửi mắng liên mồm quay trở về: "Con mẹ nó, mấy con lợn rừng đui mù cũng dám tấn công ta, thật sự coi ta là người ăn chay đấy hả, dù sao thì ta cũng là người đã từng luyện võ đó."

"Ngươi chưa chết ư?"

Nhìn thấy Dịch Phong bình yên vô sự, Vân Yêu Yêu hoang mang.

"Ngươi có ý gì vậy?"

"Mong ta chết?"

"Lòng dạ của nữ nhân đều hiểm độc như vậy sao?"

Dịch Phong đen mặt lại, nhìn chằm chằm Vân Yêu Yêu hỏi.

"Ta không phải có ý này" Vân Yêu Yêu vội giải thích: "Là ta nhận thấy được bên ngoài hang động có khí tức của yêu thú, ta tưởng rằng ngươi..."

"Khí tức của yêu thú?"

Sắc mặt của Dịch Phong trở nên hoảng sợ, vội vàng bước dài một bước đến bên cạnh Vân Yêu Yêu, ánh mắt cảnh giác hỏi: "Ngươi đừng dọa ta"

"Ngươi không cần phải lo lắng, khí tức của bọn chúng đã tan biến mất rồi, có lẽ là đã đi rồi" Vân Yêu Yêu nói, sau đó nhìn Dịch Phong một cái, lại hỏi: "Nhưng mà lúc nãy ngươi thật sự không gặp phải bọn chúng sao?"

"Không hề, nhưng mà có những con dã thú nhỏ đui mắt, bị ta chém chết rồi." Dịch Phong nói.

Vân Yêu Yêu không thể tin được.

Cái này... khó nói ghê.

Với thực lực của khí tức mà trước đó những con yêu thú đó toả ra, chúng không thể không phát hiện ra Dịch Phong bên ngoài hang động được.

Nhưng nếu đã thật sự phát hiện Dịch Phong thì tại sao chúng không tấn công Dịch Phong mà lại trực tiếp rời đi luôn chứ, ý gì thế này?

"Ngươi chắc chắn là không gặp phải ư?" Vân Yêu Yêu lại hỏi thêm lần nữa.

"Thật sự không gặp." Dịch Phong lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, vội hỏi: "Yêu thú mà ngươi nói, không phải là những con quái thú bị ta giết chết đấy chứ?"

Nghe thấy vậy.

Trên mặt Vân Yêu Yêu lại tỏ vẻ lạnh lùng.

Dựa vào khí tức có thể thấy được, ít nhất mấy còn yêu thú đó cũng phải là cấp bậc Yêu Tông, sao có thể bị một tên người phàm như ngươi giết chết được cơ chứ?

"Ngươi nghĩ nhiều rồi"

Nàng nhìn Dịch Phong một cái rồi quay trở vào hang động.

"Ấy!"

"Được rồi!"

Dịch Phong bất đắc dĩ sờ mũi.

Dù gì.

Làm sao có chuyện yêu thú có thể yếu như vậy, còn bị hắn chém chết dễ như thái rau được cơ chứ.

Sau khi trở lại bên trong hang động, Vân Yêu Yêu đang đợi hắn.

Sau đó nàng mở miệng nói: "Nói cho ngươi một tin tốt."

"Ồ, ngươi chuẩn bị cho ta tiền sao?" Dịch Phong nhanh chóng ngồi xuống, hỏi.

Nghe vậy.

Vân Yêu Yêu không nói nên lời.

Người phàm chính là người phàm, dù sao tầm nhìn cũng thiển cận, trong mắt cũng chỉ thấy mỗi tiền.

Mà tiền trong mắt những người tu luyện, thực sự là thứ hạ đẳng.

Hễ là người là tầm nhìn cao một chút, tìm nàng xin một ít đan dược hoặc những thứ đồ khác, một trăm hay tâm mươi vạn tiền vàng đều không thể so sánh được.

Dĩ nhiên.

Nàng cũng không hề có ý coi thường.

Chỉ có điều người khác nhau thì tầm nhìn cũng khác nhau mà thôi.