Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 376: Còn có cả nhân loại cơ à




Mặc dù loài rắn này không phải là yêu thú, nhưng mà độc tính cực mạnh, nếu như tu vi của nàng vẫn còn thì cũng không có trở ngại lớn gì, nhưng mà hiện giờ...

Sắc mặt nàng trở nên xám xịt.

Đúng thật là "nhà đã đột lại còn mắc mưa cả đêm".

Nhưng đúng vào lúc khắp mặt nàng tràn đầy không cam tâm, một tiếng xé vải vang lên, Dịch Phong xé một mảnh vải từ trên quần áo xuống, quấn chặt lấy chân của nàng.

"Ngươi làm gì vậy?"

Nàng ngạc nhiên hỏi.

"Đừng cử động, cũng đừng nói gì hết, nếu không chỉ làm cho độc tính lan ra nhanh hơn thôi."

Dịch Phong vội vàng nói.

Nói rồi dùng kiếm dài cẩn thận từng li từng tí vạch một đường ở chỗ vết thương của nàng, sau đó hắn kề miệng lên đùi nàng.

"Đừng"

Nàng lập tức hiểu ra Dịch Phong muốn hút độc rắn cho nàng, điều này khiến cho nàng bất giác rụt chân về.

Nhưng mà Dịch Phong lại một tay cầm lấy chân nàng, xụ mặt nói:

"Ta đã bảo ngươi đừng cử động rồi cơ mà, nghiêm túc ở yên đó cho ta"

Nữ tử đồ trắng bị tiếng quát này làm cho ngẩn người.

Đúng là...

Đúng là ngang ngược quá!

Cũng cùng lúc đó, Dịch Phong ôm lấy chân của nàng, hút độc rắn ra từng chút một.

Nhìn dáng về miệt mài nghiêm túc của Dịch Phong, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử đồ trắng lộ ra vẻ cảm động, lo lắng hét lên:

"Ngươi làm như vậy, nếu như không cẩn thận thì sẽ chết đấy"

Nhưng mà Dịch Phong cứ hệt như không nghe thấy vậy, liên tục giúp nàng hút độc rắn ra ngoài.

Mãi cho đến khi Dịch Phong cảm thấy ổn rồi mới dừng động tác lại.

"Ngươi thấy thế nào?"

Dịch Phong vội hỏi.

"Đỡ hơn nhiều rồi, ta có thể cảm nhận được độc tố tồn lại không còn nhiều nữa, chút độc tố này, cho dù ta không có tu vi, nhưng mà thể chất của ta cũng đủ để loại bỏ sạch sẽ nó rồi" Nữ tử đồ trắng nói, nói xong, nàng lại bổ sung thêm: "Cảm ơn ngươi."

"Vậy thì tốt."

Dịch Phong thở phào một hơi, lại xé một một mảnh vải xuống, cẩn thận tỉ mỉ giúp nữ tử đồ trắng băng bó vết thương lại.

Nhìn dáng vẻ Dịch Phong chăm chú băng bó vết cho nàng, sắc mặt của nữ tử đồ trắng hiện lên vẻ phức tạp không nói nên lời.

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, mình lại được tên người phàm này cứu một lần nữa.

"Được rồi, ta đi tìm chút thảo dược về đắp cho ngươi."

Dịch Phong buộc mảnh vải thành một nút, vừa định đứng dậy, hai chân lại như mềm nhũn, đồng thời đâu đâu cũng thấy chuyển thành màu đen, bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, lập tức ngã xuống.

"Ngươi sao rồi?"

Nhìn thấy thế, sắc mặt nữ tử đồ trắng chợt thay đổi, vội vàng lê lết đến phía trước, dùng hết sức lực đỡ Dịch Phong dậy.

"Ngươi sao vậy, ngươi nói gì đi chứ?"

"Ngươi đừng dọa ta."

"Đã bảo ngươi đừng hút, hút rồi sẽ mất mạng ngươi còn không nghe."

Tay chân luống cuống ôm Dịch Phong vào trong lòng, luống cuống không biết như thế nào mới là tốt.

Trước kia.

Chỉ là một mạng người mà thôi, nàng căn bản sẽ không để trong lòng.

Nhưng mà nghĩ tới, tên người phàm này vì để cứu nàng mà trúng độc bỏ mạng...

Khoảnh khắc này.

Nàng thật sự hoảng sợ rồi, đồng tử cũng đã hiện đầy tơ máu.

Dịch Phong tuyệt đối không ngờ rằng, vừa nãy ngồi xổm quá lâu, đột ngột đứng dậy làm cho tụ máu não, trở nên chóng mặt mắt tối sầm lại mà bị ngất đi trong thời gian ngắn.

Cũng may là, bây giờ đã hồi phục lại tinh thần.

Nhưng lại cảm thấy khắp người dán lên một mảnh mềm mại, còn có một mùi thơm nhàn nhạt ập đến.

Hắn vội mở mắt Đập vào mắt.

Một vùng da như tuyết trắng.

Đồng thời, còn có một bàn tay ôm chặt lấy hắn, cảm giác bịt chặt làm cho hắn cảm thấy nghẹt thở.

"Ấy ấy... thả lỏng ra chút, lỏng ra chút đi, ta thở không ra hơi rồi"

Dịch Phong vội vàng gọi.

"Ngươi không sao, ngươi không sao đúng là quá tốt rồi." Nữ tử đồ trắng tỏ vẻ kích động hét lên, tay cũng đã buông Dịch Phong ra.

"Ta không sao không sao, để ta đứng dậy hồi phục lại trước đã"

Dịch Phong liền thở hổn hển hai hơi, bò dậy ý vị sâu xa nhìn nữ tử đồ trắng một cái, cũng là tuyệt đối không ngờ rằng, người nữ nhân này mặc đồ trông cũng chẳng có gì, trên thực tế lại ngang ngược như vậy.

Nhưng mà nghĩ lại chuyện vừa nãy, Dịch Phong cũng có chút ngại ngùng, vì thế vội vàng nói: "Ngươi ở đây đợi chút, ta đi tìm chút thảo dược giúp ngươi!"

Nói rồi, Dịch Phong vội vàng chạy ra khỏi hang động.

"Mẹ nó, mới biết được trong núi có yêu thú, nhất định đừng để ta chạm mặt yêu thú!"

Dịch Phong một tay cầm kiếm, lập tức chui vào trong cánh rừng, giúp nữ nhân đó tìm thảo dược.

"Hữ? 2"

"Còn có nhân loại khác nữa ư?"

Chính vào lúc này, trên không trung, một nam tử mặc đồ đen đứng tận trên trời cao phát hiện dấu vết của Dịch Phong.

Mà trên đỉnh đầu hắn có một cặp sừng, mũi cũng to hơn rất nhiều so với người.

Hiển nhiên.

Tên này không phải con người.

"Không ngờ rằng trong núi này còn có sự tồn tại của nhân loại cơ đấy, nếu đã nhìn thấy rồi, vậy thì cùng nhau giải quyết đi!"

Hắn thầm nói một tiếng, nhanh chóng hóa thành một luồng sáng tiếp cận Dịch Phong.