"Cao nhân"
"Đây mới thực sự là một cao nhân thoát khỏi ràng buộc thế tục"
Dịch Phong lẳng lặng giơ ngón cái, sau đó cùng Chung Thanh rời khỏi thành...
Rất nhanh.
Sư đồ hai người lập tức trở về vùng đất hỗn loạn kia.
Mà nghĩ tới chuyện Lâu Bản Vĩ đoạt tú cầu kia, Dịch Phong lại cảm thấy đau đầu.
Hơn nữa lại nghe được rằng nhà gái đã chuẩn bị hoàn tất hôn lễ, chỉ đợi giờ lành ngày mai đến đón người, thế là Dịch Phong đứng ngồi không yên.
Chính vì vậy, đáng lẽ hắn định dạo chơi hai ba ngày liền ở chỗ Hoang Vô Kính, bây giờ phải quay về cắp Lâu Bản Vĩ chạy trốn.
Người khác có thể không hiểu tính cách chơi đùa của Lâu Bản Vĩ, chẳng nhẽ hắn không hiểu sao?
Bởi vậy hôn lễ này chắc chắn sẽ không thành.
Nếu nhà gái biết kẻ đoạt tú cầu chỉ là một bộ xương khô, chưa cần nói đến có doạ người ta sợ hãi hay không, nhưng nhà gái chắc chắn sẽ gô cổ bọn họ lại.
"Ngươi nhìn ngươi xem, cái bộ dáng thiếu mắng thiếu đòn còn đòi đi đoạt tú cầu của con gái nhà người ta à? Rõ ràng là muốn gây sự mà"
Trong đêm tối, Dịch Phong vừa kéo Lâu Bản Vĩ xềnh xệch vừa giáo huấn hắn.
"A, ta không đi đâu."
Không ngờ rằng Lâu Bản Vĩ liều sống liều chết ôm vào một cái thân cây, mặc cho Dịch Phong có lôi kéo thế nào cũng không chịu nhúc nhích.
"Ngươi không đi thì ở lại làm gì?"
Dịch Phong trầm giọng nói.
"Ta muốn thành thân, ta muốn được yêu thương"
Lâu Bản Vĩ ôm chặt thân đại thụ, kiên định nói.
"Thành thân?"
Vừa nghe xong lời này, Dịch Phong lập tức phát hoả, nổi giận kéo hắn.
"Ngươi là cái thá gì? Còn muốn đi thành thân à? Còn muốn yêu đương à?"
"Ngươi đoạt tú cầu của người ta đã khiến người ta thảm hại lắm rồi, bây giờ còn muốn thành thân với con gái người ta, huỷ hoại thanh danh người khác ngươi mới vui phải không?"
Dịch Phong gay gắt, hắn vừa ra sức lôi kéo Lâu Bản Vĩ vừa gần giọng giáo huấn.
"Không, ta muốn vậy.
Giọng nói của Lâu Bản Vĩ có chút run sợ nhưng vẫn kiên định nói ra.
Nói xong hắn cũng không quên rụt đầu lại.
Dáng vẻ này của Lâu Bản Vĩ khiến Dịch Phong vừa tức vừa buồn cười.
"Ngươi tưởng đây là việc ngươi nói muốn là được sao?" Dịch Phong nghiêm mặt nói: "Trước tiên chúng ta khoan hãy nói, nếu cô nương kia nhìn thấy bộ dạng thực sự của ngươi liệu nàng ta có chấp nhận hay không, mà nếu như nàng ta chấp nhận thì ngươi có thể làm gì?"
"Lấy việc động phòng làm thí dụ, các ngươi động phòng kiểu gì?
Chẳng nhẽ định cả đêm ngồi nghịch bùn à?"
"Mà hạnh phúc... hạnh phúc của cô nương kia tính sao? Ngươi định dùng tay à?"
"Nếu về sau, cô nương kia muốn có con thì phải làm sao? Ngươi định chạy sang nhờ lão Vương nhà bên hay lão Lý ở đối diện?"
Bị Dịch Phong hỏi dồn dập, tra tấn tâm hồn này khiến Lâu Bản Vĩ trở nên mơ màng, khiến hắn hoài nghi nhân sinh.
"Thế nên mau mau chạy đi thôi, đừng có chơi đùa với hạnh phúc con gái nhà người ta nữa"
Dịch Phong sâu sắc nói: "Nếu như ngươi muốn chơi, khi nào trở về võ quán, ta với ngươi đi tìm xem có cái cổ mộ hoang vắng nào không, ta sẽ đào một bộ lên để chơi cùng với ngươi."
Lâu Bản Vĩ cúi thấp đầu.
Cuối cùng hắn cũng buông tay ra khỏi thân đại thụ, thất thểu đi theo Dịch Phong.
Cứ như vậy.
Dịch Phong, Chung Thanh và Lâu Bản Vĩ, ba người bọn họ lập tức lên đường trở về thành Bình Giang.
Đương nhiên theo sau còn có một con chó, ngoài ra còn có một con rết đang nằm ở trên đầu con chó nữa.
Ngày hôm sau.
Hoang Vô Kính vừa mới tu luyện xong thì trong tiểu viện của hắn đã bao trùm một bầu không khí vô cùng đáng sợ.
"Hoang Vô Kính, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Đi cùng với tiếng nói trong trèo ấy là một làn sóng sức mạnh cuồn cuộn ngợp trời ập đến.
Hoang Vô Kính nhướng mày, tay đập xuống mặt đất, cả người hắn lập tức bay lên không trung.
Vừa lật bàn tay lại.
Một chưởng ấn quỷ dị xuất hiện, công kích của hai phe va chạm nhau.
"m"
Trong không gian vang đến từng tiếng va chạm kịch liệt, ở giữa không trung, từng làn sóng sức mạnh liên tục xuất hiện, cuộn trào chấn động.
Mà ở giữa nhưng làn sóng đó.
Có một nữ tử dáng vẻ mị hoặc ăn mặc vừa quỷ dị vừa mát mẻ, trong tay còn cầm trường tiên vung qua vung lại, vung một roi đến chỗ Hoang Vô Kính.
Thấy vậy, Hoang Vô Kính vội vàng vọt lên không trung, nhanh nhẹn tránh thoát một roi, đồng thời hắn lạnh giọng quát lớn: "Tô Mạch Diệp, ngươi muốn làm gì vậy hả?"
"Hừ, còn hỏi ta muốn làm gì à? Ta hỏi ngươi, ngươi đã giấu nam nhân của ta đi đâu rồi phải không?" Sắc mặt Tô Mạch Diệp cực kì lạnh lùng hỏi.
"Nam nhân nào?"
Vẻ mặt Hoang Vô Kính nghi ngờ hỏi lại.
"Ngươi còn hỏi nam nhân nào ư? Đương nhiên là kẻ đã đoạt tú cầu của ta mấy ngày trước rồi." Tô Mạch Diệp quát.
Nghe vậy, Hoang Vô Kính cực kì hoảng sợ.