Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 359: Sư đồ bọn họ ngoại lệ ư?




Không lâu sau đó.

Dịch Phong một thân một mình đi tới thành Ngọa Long.

Thực ra cũng không đến mức phải đi một mình như thế này, nhưng trong nhà Ngô Vĩnh Hồng vừa hay có việc gấp.

Còn Lâu Bản Vĩ thì...

Vừa nghĩ đến đây, Dịch Phong lập tức cảm thấy đau đầu.

Chính là cái hôm mà Dịch Phong chơi cờ với cái tên mặt cương thi kia, tên này ra ngoài uống rượu cùng với Vân Lang.

Nhưng nói hắn nói uống rượu thì cứ việc uống đi, không hiểu sao bộ xương di động như hắn lại uống tới mức... Bỏ đi.

Mẹ nó chứ, ngươi uống xong, người ta ném tú cầu, bộ xương di động như ngươi còn muốn đi xem náo nhiệt?

Thôi vậy.

Đúng là muốn chửi cho một trận.

Vừa nhớ lại cái chuyện rắc rối này, đúng là Dịch Phong cũng đến cạn lời.

Nhưng dù sao cũng không thể để Chung Thanh đợi bên ngoài một mình như thế được, vậy nên hắn chỉ có thể một mình đi đón Chung Thanh về rồi tính tiếp.

Về chuyện của Lâu Bản Vĩ, chỉ còn cách trở về rồi từ từ giải quyết!

Sau đi tới được thành Ngọa Long không lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu đồ đệ đã lâu ngày không gặp.

Đừng nói.

Tên nhóc này thay đổi cũng nhiều thật đấy, không những mặt mũi tươi tắn hơn, mà cách ăn mặc cũng khác đi nhiều.

Quả nhiên.

Có nữ nhân bên cạnh đúng là tốt thật.

Đáng hận là người làm sư phụ như hắn đến giờ vẫn còn độc thân.

"Uống chút rượu không?"

Nhìn sang quán rượu bên cạnh, nhớ ra cũng sắp tới giờ cơm, Dịch Phong không nhịn được hỏi tiểu đồ đệ của hắn.

"Ha ha, được."

Chung Thanh gãi gãi đầu, vẫn là dáng vẻ thật thà nhưng có phần hơi lơ mơ.

Sư đồ họ ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, gọi hai món ăn nhẹ cùng một bình rượu ngon.

Hai người họ cạn với nhau một chén, Chung Thanh khúm núm giống như đang có lời gì muốn nói.

Cuối cùng nhẫn nhịn hồi lâu mới đỏ mặt nói: "Sư phụ, nam nhân đều khó khăn như vậy sao?"

"Ngươi có ý gì?"

Dịch Phong cau mày.

"Thì là..."

Chung Thanh đỏ mặt, chuyển ghế ngồi sát lại gần chỗ Dịch Phong, nói: "Thì là Mộng Thiên ấy, cái gì cũng tốt, chỉ là... chỉ HÀ là...

"Sư phụ người xem, dạo này ta đang phải lẩn trốn..."

"lẩn trốn?"

Dịch Phong khó hiểu nhìn về phía Chung Thanh, rõ là vẫn chưa hiểu được Chung Thanh đang muốn nói cái gì.

"y da sư phụ... sao ngươi lại không hiểu thế?"

Sắc mặt Chung Thanh cực kì khó coi, lắc đầu nói: "Bỏ đi, bỏ đi, bây giờ nghĩ lại sư phụ người không hiểu cũng là chuyện có thể thông cảm được."

"Ngươi lại có ý gì đây?"

Dịch Phong đặt chén rượu xuống hỏi.

"Sư phụ không cần tự trách, mặc dù sư phụ là người từng trải, nhưng dù sao vẫn còn độc thân" Chung Thanh giải thích: "Vậy nên độc thân như người không thể hiểu được nỗi khổ của ta, âu cũng là điều dễ hiểu"

"Hơ, nhãi con nhà ngươi, lại hố ta đấy hả?"

Dịch Phong cảm giác lồng ngực như bị đâm một đao, tức giận gõ lên đầu Chung Thanh một cái.

Chung Thanh đau đớn ôm đầu, oan ức hỏi: "Sư phụ, sao người lại đánh ta?"

"Ngươi kể lại rõ ràng mọi chuyện cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?" Dịch Phong giận tím mặt nói.

"Thi là, thì là, Mộng Thiên ngày nào cũng quấn lấy ta, một ngày còn đến mấy bận." Chung Thanh đỏ mặt nói tiếp: "Trên đường ta tới đây, chân tay đều mềm nhũn cả rồi"

Nghe vậy.

Dịch Phong lúc này mới tỉnh ngộ.

Chỉ là bỗng nhiên hắn lại có chút đau lòng cho tên tiểu đồ đệ này.

Mẹ nó một ngày còn đến mấy bận, đây là việc mà con người là được sao, hay là loài người trên cái thế giới này đều mạnh mẽ như thế?

Mới khi nãy Dịch Phong còn nghĩ muốn tìm cho Chung Thanh một vị sư nương, thế mà bỗng chốc suy nghĩ ấy đã trôi theo cơn gió.

Bằng không, hắn cũng chẳng thể chịu nổi.

"Vậy nên đây chính là lý do ngươi muốn nhanh chóng rời đi sao?"

Dịch Phong hỏi.

"Ừm"

Chung Thanh gật đầu, khốn khổ nói: "Vì vậy ta mới nói với Mộng Thiên, thành Bình Giang có việc, tạm thời chia tay ít lâu."

"Cực khổ rồi."

Dịch Phong vỗ vỗ cái vai nhỏ của tiểu đồ đệ gầy yếu, thở dài một cái, nhẹ giọng an ủi: "Có điều ngươi đừng sợ, đợi đến khi về tới thành Bình Giang, ta làm ít đồ cho ngươi tẩm bổ, đảm bảo cho ngươi sinh lực dồi dào."

"Cảm ơn sư phụ."

Trên mặt Chung Thanh lại lấy lại nụ cười tươi tắn một lần nữa.

Chính vào lúc này trong nhà trọ.

Một nữ tử đồ đen từ từ đi tới.

Nàng có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, dáng người cao gầy, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, trên người tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhạt dễ chịu, cặp đùi thon dài, eo đeo một dải đai màu đen bằng vải bố, đem đến cho người nhìn một cảm giác mới lạ cực kì kích thích thị giác.

Sự xuất hiện của nàng lập tức khiến cho không ít người trong quán rượu trầm trồ.

"Thật ngại quá, hiện giờ trong quán không còn chỗ."

Tiểu nhị vội vã chạy lên trước, ngại ngùng nói.

"Vậy thì nên thế nào mới phải đây?"

Một giọng nói lay động lòng người truyền đến từ miệng của nữ tử đồ đen kia, mang theo cảm giác mê hoặc lòng người.

"Cô nương, hay là qua bên này ngồi đi?"

"Cô nương, qua đây này."

"Cô nương ta ngồi dịch sang bên này rồi, vừa hay nàng có thể ngồi đây."

"Cô nương, qua bên nay vẫn hơn đó..."

Những người để ý tới nàng nghe được lời tiểu nhị nói không còn chỗ ngồi, ngay lập tức nhiệt tình mời mọc.

Nghe vậy, khóe miệng nữ tử đồ đen khẽ nhếch lên.