"Nào nào nào uống rượu."
Hoang Vô Kính vội vàng nâng ly rượu lên nói"
"Được, uống rượu."
Dịch Phong và Mộng Ly Tiên cùng nâng ly rượu lên.
Sau khi uống xong một ly, Mộng Ly Tiên nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, ý tứ sâu xa nhìn Dịch Phong nói: "Dịch Phong huynh đệ, ngươi không biết đâu, vừa rồi tên Hoang Vô Kính phóng đại ngươi lên tận trời, nói ngươi thế này thế này..."
"Cho nên chắc hẳn ngươi... đa tài đa nghệ lắm đúng không?"
Nghe vậy, sắc mặt Hoang Vô Kính trầm xuống.
Trong nháy mắt nghe được câu nói có hàm ý khác của Mộng Ly Tiên, vội vàng trừng mắt với nàng một cái.
Nhưng Mộng Ly Tiên lại làm như không thấy, vẫn dùng cặp mắt sáng ngời nhìn Dịch Phong như cũ, tràn ngập nghi vấn.
"Đó là Hoang lão ca coi trọng ta mà thôi, ta thì có tài nghệ gì được chứ, chỉ là một người phàm mà thôi!" Dịch Phong cười nói.
Cuối cùng Hoang Võ Kinh cũng nhịn không được, nặng nề đặt ly rượu trong tay xuống.
"Hoang Vô Kính, ngươi sốt ruột cái gì, ta chỉ tán gẫu một chút việc thường ngày với vị huynh đệ này của ngươi thôi mà" Mộng Ly Tiên phản đối quát một tiếng về phía Hoang Vô Kính, sau đó lại dùng về mặt tươi cười nhìn về phía Dịch Phong, ung dung hỏi:
"Cho nên Dịch Phong huynh đệ, ngươi nói xem ta nói có đúng không?"
"Ngươi nói đúng lắm"
Dịch Phong cười, nhưng vẻ mặt cũng dần trở nên thâm sâu khó lường.
"Cho nên Dịch Phong huynh đệ, rốt cuộc ngươi có tài nghệ gì đây?" Mộng Ly Tiên hỏi.
"Quả thực là có, hơn nữa còn không ít"
Dịch Phong nói.
"Nếu đã như vậy, Dịch Phong huynh đệ mau thể hiện tài năng cho ta xem đi?" Mộng Ly Tiên giả bộ làm ra dáng vẻ chờ đợi hỏi.
Nhưng mà, Dịch Phong lại ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: "Ta vì sao phải thể hiện tài năng cho ngươi?"
"Hơn nữa ta có tài nghệ gì thì có liên quan gì đến ngươi chứ?"
"Vả lại, ta và ngươi thân thiết lắm sao?"
Liên tiếp ba câu hỏi.
Trực tiếp khiến cho Mộng Ly Tiên giật mình tại chỗ.
Vẻ mặt cực kỳ u ám, vô cùng nhục nhã.
Trong hai con mắt sắc bén loé lên tức giận như ẩn như hiện.
Xem như nàng đã nhìn thấu rốt cuộc người trẻ tuổi trước mặt kia là cao nhân gì, không có bản lĩnh gì, cơ mà tính khí không nhỏ đâu.
Càng không ngờ đến, hắn dám nói chuyện với nàng như vậy.
Nếu không phải nể mặt địa vị của Hoang Vô Kính thì sợ rằng nàng cũng đã ra tay từ lâu rồi.
"Hừ, các ngươi uống đi, ta cáo từ trước."
Mộng Ly Tiên hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người rời đi.
"Đi thong thả không tiễn"
Hoang Vô Kính cũng tức giận hừ một tiếng, trong lòng lo lắng vô cùng, hối hận bản thân không nên đồng ý để Mộng Ly Tiên tới.
Có điều Mộng Ly Tiên rời đi, Dịch Phong nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Bắt đầu từ lúc nữ nhân này vào cửa, hắn đã thấy nàng chẳng tốt đẹp gì cho cam, vì thể diện của Hoang Vô Kính nên hắn mới nhẫn nhịn từ đầu đến cuối.
Nhưng người sau được đằng chân lân đằng đầu, coi hắn giống như kẻ ngốc, cho nên đương nhiên hắn là sẽ không giữ lại cho nàng chút thể diện gì.
"Nào lão ca, chúng ta tiếp tục uống rượu."
Dịch Phong bưng ly rượu lên, nâng về phía Hoang Vô Kính, vốn định gọi Doãn Thánh Phu bên cạnh cùng nâng, nhưng mà nhìn bộ dạng mặt không biểu cảm của hắn, đương nhiên Dịch Phong cũng chẳng muốn dây vào mấy chứ chán ngắt làm gì.
"Uống rượu uống rượu."
Hoang Vô Kính thấp thỏm thấy Dịch Phong không thèm quan tâm Mộng Ly Tiên, thế là thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng, cũng sinh ra một chút kính nể với Dịch Phong.
Huynh đệ cao nhân này của hắn đúng là cao nhân, đối mặt với Mộng Ly Tiên làm ra vẻ ta đây, vậy mà cũng thật sự không có nổi giận.
Điều này khiến cho hắn tự nhận bản thân không làm được.
Nghĩ đến đó, hắn không khỏi cười khổ một tiếng.
Cũng đều giả làm phàm nhân, nhưng điểm nào giữa hai người cũng là khoảng cách, chỉ có riêng Dịch Phong mới đến cảnh giới trở về nguyên trạng thôi!
"g, lão ca, chỗ này của ngươi có một cây đàn này, ta có thể đàn một khúc không?"
Sau khi uống thêm hai ly nữa với Hoang Vô Kính, Dịch Phong nhìn thấy bên cạnh đặt một cây đàn, nhất thời hưng phấn hỏi.
"SỐ, huynh đệ, ngươi còn biết chơi đàn nữa ư?"
Hoang Vô Kính lập tức kinh ngạc hỏi.
"Hiểu sơ."
Dịch Phong cười nói.
"Đàn này là do của đứa con gái ta đặt ở đây để thường xuyên đàn ca, nếu huynh đệ có hứng thú cứ việc sử dụng" Hoang Vô Kính nói.
"Được, vậy ngươi đừng chê cười nhé."
Dịch Phong đặt ly rượu xuống, không nhịn được mà đứng dậy.
Nói thật thì lúc này hắn hơi ngứa tay, uống rượu, tán gẫu, lại còn thêm âm nhạc nữa thì quả thật là thú vui lớn của đời người!
Dịch Phong ngồi ngay ngắn trước cái đàn, hai tay thon dài chậm rãi hạ xuống dây đàn...
Bên ngoài viên.
Mộng Ly Tiên vẫn chưa nguôi giận.
Từ đầu đến cuối, nàng không thể nào hiểu được, Hoang Vô Kính cực kỳ không kiên nhẫn với nàng chỉ vì người khác, còn liên tiếp quát mắng nàng.