Hai người đều nhìn thấy Dịch Phong đang túm lấy hắc bào của Lâu Bản Vĩ rồi ấn hắn xuống dưới chân, đá từng phát từng phát một.
"Hu hu hưu..."
"Chủ nhân, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không dám nữa đâu."
Lâu Bản Vĩ hoàn toàn không có dáng về nhàn nhã ban nãy, ôm đùi Dịch Phong, phát ra âm thanh khóc lóc thảm thiết.
Cảnh tượng này.
Quả thực làm hai người Hoang Vô Kính kinh sợ đến hoá đá.
Đây còn là người mặc áo đen nhẹ nhàng bâng quơ thu phục được Thủy Hành ư?
Sao ở trước mặt Dịch Phong lại trở nên hèn mọn đến thế?
Còn Dịch Phong?
Vừa nghĩ đến đó, Hoang Vô Kính cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Để kiểm chứng suy đoán trong lòng, rốt cuộc hắn không giữ được bình tĩnh nữa, cuối cùng cố lấy hết dũng khí đi tới chỗ Dịch Phong.
"Lão..."
Hắn nhúc nhích môi, phát hiện mình không dám tiếp tục gọi Dịch Phong là lão đệ nữa.
Sau khi Dịch Phong đá bay Lâu Bản Vĩ xuống đất, mang theo dáng vẻ tươi cười ấm áp hỏi: "Lão ca, có chuyện gì sao?"
"Ta..."
Hoang Vô Kính không biết nên mở miệng như nào, trong lòng thấp thỏm, lấy tượng điêu khắc gỗ nhỏ mà Dịch Phong tặng hắn ra rồi hỏi: "Ta muốn hỏi ngươi một chút, tượng điêu khắc gỗ này, rốt cuộc ngươi lấy ở đâu ra thế?"
"Lão ca, xem trí nhớ của ngươi này, không phải ta nói là tự ta điêu khắc rồi hay sao?" Dịch Phong cười nói.
Trong lòng Hoang Vô Kính vô cùng hoảng sợ.
Mặc dù quả thật trước kia Dịch Phong từng nói với hắn là tự mình điêu khắc, nhưng hắn tưởng rằng đây là lí do thoái thác mà Dịch Phong tuỳ tiện nói ra, cho nên hắn cũng hoàn toàn không để ở trong lòng.
Nhưng lúc này Dịch Phong lại thừa nhận tượng điêu khắc gỗ này là do tự tay điêu khắc một lần nữa, điều này khiến cho hắn không thể không suy xét tính chân thật trong đó.
Chỉ là, hắn vẫn có chút không thể tin được.
Sớm chiều chung sống với hắn nhiều ngày như vậy, thanh niên nhìn có vẻ vô cùng ấm áp này, thật sự là tuyệt thế cao nhân sao?
"Sao vậy lão ca, là xảy ra vấn đề gì sao?"
Dịch Phong tiện tay nhận lấy tượng điêu khắc gỗ nhỏ trong tay Hoang Vô Kính, sau đó bỗng nhiên hiểu ra nói: "Vậy mà lại có vết nứt, thật sự xin lỗi lão ca"
Vẻ mặt Dịch Phong hơi khó xử.
Tượng điêu khắc gỗ này được khắc vào thời điểm hắn vừa bắt đầu học điêu khắc, vật liệu và kỹ thuật được sử dụng cũng không tốt lắm.
"Như vậy đi lão ca, ta tặng ngươi thêm mấy cái nữa" Dịch Phong tiện tay ném búp bê hồ lô xuống đất rồi nói.
Nhưng mà.
Dịch Phong nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhất thời khiến cho Hoang Vô Kính sợ ngây người.
"Ngươi... ngươi ngươi vẫn còn ư?"
Hắn đỏ cả cổ thốt lên.
"Đương nhiên là còn rồi, cũng chẳng phải là thứ hiếm lạ gì, ở đây ta còn tận sáu cái nữa, giống hệt với cái trước đó ta tặng ngươi, là cùng một bộ đó"
Nói xong, Dịch Phong lần mò vào trong ngực, lấy ra toàn bộ mấy con búp bê hồ lô vừa tìm thấy, ôm trên tay đưa về phía Hoang Vô Kính, cười nói: "Đây, lão ca, đều tặng cho ngươi hết."
Trông thấy thế.
Hô hấp của Hoang Vô Kính trở nên dồn dập, bàn tay duỗi ra không ngừng run run.
Ánh mắt nhìn búp bê hồ lô mà Dịch Phong ôm trong tay, cảm thấy vô cùng khó tin, thứ đồ mạnh mẽ như thế, lại có thể tiện tay lấy ra nhiều như vậy.
Quả thật là quá kinh khủng.
Mà vào giờ khắc này, hắn cũng hoàn toàn xác nhận được thân phận cao thủ của Dịch Phong.
Bởi vì búp bê hồ lô này, có lẽ là Dịch Phong vô tình có được từ nơi nào đó, nhưng tóm lại không thể có chuyện hắn trong bỗng dưng có được nhiều tới như vậy.
Thế là hắn bỗng cười đầy gượng gạo.
Trước giờ hắn vẫn cố gắng không để bại lộ thân phận ở trước mặt Dịch Phong, sợ là thân phận của mình sẽ khiến Dịch Phong sợ hãi, nhưng hiện tại xem ra, mẹ nó, làm gì có chuyện như vậy!
Thì ra trong quan hệ của hai người, Hoang Vô Kính hắn mới là tiểu lão đệ!
Dịch Phong mới là người đó, sợ rằng nói ra thân phận, sẽ doa lão đại ca là hắn.
Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt của Hoang Vô Kính đỏ bừng, cảm thấy bản thân muốn độn thổ ngay trước mặt Dịch Phong cho xong.
Càng buồn cười hơn là, hắn còn tặng ngọc bội hộ mệnh cho Dịch Phong, thật không ngờ Dịch Phong còn tiện tay lấy ra thứ đồ cũng có thể bảo vệ mạng của Hoang Vô Kính hắn như thế.
Hơn nữa nghĩ lại, lúc đó Dịch Phong coi vùng đất hỗn loạn là danh lam thắng cảnh để du lịch, hắn còn cảm thấy Dịch Phong ngây thơ không biết gì.
Nhưng dựa vào đủ loại thủ đoạn hiện giờ của Dịch Phong, cái gì mà vùng đất hỗn loạn, trong mắt của hắn, cũng chỉ là địa điểm du xuân mà thôi!
"Tiền.... tiền, tiền bối, đều trách Hoang Vô Kính ta có mắt không tròng, trước kia nếu có chỗ đắc tội, ta sẽ lập tức chuộc tội!
Hoang Vô Kính thấp thỏm cúi mình xuống, kính sợ nói.
"Lão ca, ngươi đang làm gì vậy?"
Dịch Phong vội vàng nâng Hoang Vô Kính dậy, xị mặt nói: "Sao ngươi đột nhiên gọi ta là tiền bối, mặc dù ta cũng cảm thấy tay nghề điêu khắc của ta không tệ, nhưng giờ đây vì điêu khắc mà quan hệ của chúng ta rạn nứt, có phải ngươi khách khí quá rồi không?"
"Ngươi..."
Nhìn dáng vẻ này của Dịch Phong, Hoang Vô Kính ngây dại, trong lòng vô cùng cảm động.