Một ngày sau.
Hoang Vô Kính dẫn theo Dịch Phong đến cửa vào của vùng đất hỗn loạn.
"Đúng thật là cảnh sắc tuyệt vời!"
Dịch Phong cảm thán một hơi dài, bởi vì thứ hiện ra trước mắt hắn là một ngọn núi thẳng tắp, ngay dưới chân núi là một sơn động lớn.
"Băng qua sơn động này là đến nơi mà ngươi muốn tới rồi, chắc chắn ngươi sẽ hài lòng" Hoang Vô Kính cười nói.
Vừa nói, Hoang Vô Kính vừa đưa Dịch Phong đi về hướng sơn động.
Sơn động không sâu như Dịch Phong tưởng tượng, có điều là sau khi đi được một trăm trượng, hắn lập tức cảm thấy trước mắt sáng lên, một thế giới mới hiện lên trong mắt hắn.
Đỉnh núi cao chót vót, chim muông hoa thơm.
Trong không khí, làn sương mờ ảo lượn lờ khiến người ta vui vẻ thoải mái, có cảm giác như đang đứng trên mây.
Chả trách, nơi này có thể được coi là danh lam thắng cảnh!
Dịch Phong xúc động.
Hoang Vô Kính chỉ cười.
Cảnh sắc ở vùng đất hỗn loạn này thật sự là đẹp, không thể tìm nơi thứ hai hệt như này ở Ninh Sa, nhưng vẻ đẹp này lại ẩn chứa sát khí cực mạnh.
Chính là lúc này, hắn nhận thấy đang có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hiện lên trong mắt hắn là của mấy người của một vài thế lực ở vùng đất hỗn loạn này, cũng có một số tà tu và tán tu. Bất kể ai bước vào đây đều không qua được tai mắt của mấy người ở nơi này.
Nhưng mà đối với những người lần đầu vào đây, thì gần như là đặt dấu chấm hết.
Bởi vì những tà tu và tán tu ẩn nấp trong bóng tối ắt phải giết người đoạt bảo vật, mà những người có thực lực có thể đột phá vòng vây để tiến vào trong, cũng sẽ nghiễm nhiên có "lệnh bài tư cách".
Còn những người yếu đuối.
Đến nơi này chỉ xứng làm người tới dâng bảo vật thôi.
"Tiêu diệt hết mấy người này, chú ý, không được phát ra tiếng động, để tránh dọa huynh đệ của ta." Hoang Vô Kính vung tay, truyền âm với Vân Lang.
Vân Lang gật đầu.
Hắn biến mất một cách âm thầm.
Vân Lang làm việc thì hắn yên tâm, thế là vừa cười vừa nói với Dịch Phong: "Lão đệ, băng qua dãy núi này sẽ là một thành thị, đảm bảo khi đến thành thị ngươi sẽ thực sự chấn động đấy."
Nói xong.
Hoang Vô Kính dẫn theo Dịch Phong đi xuyên qua sơn động, trên đường đi còn giới thiệu mấy thực vật độc đáo chỉ nơi này có, hoặc là phong cảnh tuyệt mỹ như bàn tay thần tạo nên.
Điều này khiến Dịch Phong cảm thấy cực kỳ hài lòng, cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.
Nhưng mà.
Trong núi mới nãy vẫn còn ánh mặt trời ở trên cao chiếu xuống, dần dần trở nên âm u, sau đó sương mù từ từ bốc lên.
Ánh mắt Hoang Vô Kính sắc bén quan sát xung quanh, đồng thời không phát hiện điều gì khác thường. Bởi vì sương mù trong núi này không có gì đặc biệt hết.
Song, điều làm hắn cau mày là Vân Lang đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại.
Điều này không đúng lắm.
Bởi vì để giải quyết những người này, với thực lực của Vân Lang, căn bản không tốn chút hơi sức nào.
"Lão đệ, mới nãy hộ vệ của ta về đi ra ngoài vẫn chưa quay lại, chúng ta ở đây đợi hắn một chút". Trong lòng Hoang Vô Kính không hiểu sao lại có dự cảm không tốt, lập tức nói với Dịch Phong.
"Không sao, đợi một chút cũng được"
Dịch Phong cười nói, đúng lúc hắn cũng hơi mệt.
Nhưng mà Hoang Vô Kính đợi lâu như vậy rồi mà Vân Lang vẫn chưa quay lại.
Cuối cùng điều này cũng làm cho sắc mặt của Hoang Vô Kính trở nên nghiêm trọng.
Trong lòng hắn dần dần xuất hiện một suy nghĩ, liệu có phải đã xuất hiện nguy hiểm gì mà hắn không dự liệu trước được không.
Bởi vì hắn hiểu rõ phong cách làm việc của Vân Lang, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại, hẳn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Rốt cuộc.
Đang xảy ra chuyện gì vậy?
Dưới tình huống dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt kia, cuối cùng Hoang Vô Kính cũng ngồi không yên được nữa.
"Lão đệ, các ngươi ở chỗ này chở ta, ta đi tìm hắn" Hoang Vô Kính nói.
"Không thành vấn đề, lão ca chú ý an toàn" Dịch Phong đứng dậy nói.
"Ngươi cũng không cần lo lắng cho ta, ngược lại là ngươi, tốt nhất là đừng chạy linh tinh, ở chỗ này chờ ta nghe rõ chưa?"
Hoang Vô Kính liên tục căn dặn nói.
"Được rồi, lão ca yên tâm đi!"
Dịch Phong vội vàng nói.
Nhìn thấy Dịch Phong gật đầu, lúc này Hoang Vô Kính mới thở phào một hơi, đi vào bên trong lớp sương mù dày đặc.
Bởi vì theo suy nghĩ hắn, tuy sương mù dày đặc kia cản trở tầm nhìn của hắn, nhưng lại không thể nào ngăn cản được thần trí của hắn.
Nhưng ngay sau đó.
Hắn lập tức biến sắc.
Bởi vì hắn đã đoán lầm rồi, rõ ràng sương mù dày đặc này cản trở được thần trí của hắn.
Hiển nhiên.
Đây không phải là sương mù bình thường, mà là trận pháp hoặc là cấm chế nào đó.
Thậm chí Hoang Vô Kính mơ hồ cảm nhận được, nó đang xông về phía hắn.
Điều này khiến hắn cảm thấy nghiêm trọng, trong lúc nhất thời cũng không biết phải ứng phó thế nào, bởi vì dưới tình huống cả tầm mắt cùng thần thức đều chịu ảnh hưởng, cho dù là hắn cũng phải biến thành người mù.
Mà đối phó loại tình huống này, biện pháp duy nhất là lấy bất biến ứng vạn biến.
Nghĩ đến đây, hắn quyết đoán quay đầu lại.