Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 335: Tự làm tự chịu




Chẳng qua loại thuyền này đều rất nhỏ, bình thường chỉ thể ngồi hai ba người.

Bất đắc dĩ, đám người Dịch Phong đành phải thuê hai chiếc.

Dịch Phong, Hoang Vô Kính và cẩu tử ngồi một chiếc, hai hộ vệ còn lại ngồi một chiếc.

Hai chiếc thuyền nhỏ chậm rãi trôi về giữa sông, từ giữa sông nhìn ra, cảnh sắc càng thêm rung động lòng người.

Nhưng hộ vệ áo đen nhìn Lâu Bản Vĩ ngồi đối diện, gương mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện.

Hắn có thân phận gì cơ chứ?

Với thân phận cao quý của hắn, phàm nhân hạ đẳng này dựa vào cái gì để ngồi chung một thuyền với hắn cơ chứ?

Hơn nữa còn đứng ở đó trong không nói lời nào?

Giả bộ thâm trầm hả?

Hắn rất không ưa dáng vẻ này của Lâu Bản Vĩ, khiến cho hắn muốn lộ ra khí thế tu vi trên người, dọa cho tên lùn này sợ té xuống đất.

Chẳng qua, hắn không dám làm trái mệnh lệnh của Hoang Vô Kính.

Có điều...

Hắn khẽ nheo mắt một cái.

Điều này cũng không ngăn cản hắn dùng thủ đoạn khác trêu cợt cái tên lùn này.

Nghĩ đến đây, hắn tùy ý lấy một viên đan dược vương phẩm từ trong nhẫn trữ vật ra.

"Ê, tên lùn kia, biết đây là cái gì không?"

Hộ vệ áo đen giơ đan dược trong tay lên, nói.

Nhưng mà.

Điều khiến hắn bất ngờ là, viên đan dược trong tay hắn không hề hấp dẫn được sự chú ý của cái tên lùn tịt kia.

Hắn ta chỉ liếc mắt vẻn vẹn đúng một cái.

Thậm chí dáng vẻ kia, hình như còn tràn đầy khinh bỉ.

Trời ạ.

Hộ vệ áo đen tức giận.

Suýt chút nữa tức đến sôi cả máu.

Vậy mà hắn lại bị tên người phàm nhỏ bé lùn tịt đáng chết này khinh bỉ.

Có điều, hắn vẫn cố nén tức giận, dẫu sao ở góc độ của hắn, có lẽ căn bản tên lùn này không nhìn ra được trong tay hắn là cái gì.

Cho nên hắn kiềm chế tức giận trực tiếp nói: "Nói thật cho ngươi biết, đây là đan dược, hơn nữa còn là đan được vương phẩm, giá một viên đan dược, đối với phàm nhân các ngươi mà nói là bảo vật vô giá."

Nói xong, hắn đưa mắt nhìn Lâu Bản Vĩ.

Dường như hắn đã thấy được trước cảnh tượng sau khi tên lùn này biết trong tay hắn là đan dược vương phẩm thì tỏ vẻ sửng sốt và đây thèm khát.

Bởi vì viên đan dược vương phẩm này không là gì với hắn, nhưng tuyệt đối có thể làm cho người phàm cảm thấy thèm đến đỏ mắt.

Nhưng mà.

Phản ứng của Lâu Bản Vĩ lại nằm ngoài dự đoán của hắn một lần nữa.

Nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Đúng vậy, sau khi hắn nói đây là một viên đan dược vương phẩm, cái tên người phàm đáng chết còn chẳng thèm liếc hắn nữa luôn.

Suýt chút nữa trực tiếp làm cho hộ vệ áo đen bùng nổ.

Đây chính là vương phẩm đan dược đó!

Dựa vào cái gì người phàm như ngươi không thể hiện ra chút kinh ngạc nào, thậm chí còn coi thường?

"Được, ngươi giả bộ, ta để cho ngươi giả bộ!"

Hộ vệ áo đen nghiến răng kêu ken két, soạt một cái, lại lấy ra một viên đan dược khác.

"Đây là một viên đan dược hoàng phẩm, dù cho Võ Hoàng tranh nhau sức đầu mẻ trán cũng không có được một viên, bây giờ chỉ cần ngươi nhảy xuống thuyền, ta có thể đưa viên đan dược này cho ngươi, thế nào, đây là cơ duyên hiếm có với ngươi đó"

Nói đến đây, hộ vệ áo đen nhếch miệng lên lần nữa.

Hắn không tin.

Dưới sức hấp dẫn như vậy, tên người phàm nhỏ lùn trước mắt này còn nhịn được.

Rốt cuộc.

Lâu Bản Vĩ nhìn hắn.

Nhưng vượt khỏi dự liệu của hắn, không hề có sự thèm thuồng, mà là giọng khinh bỉ: "Ngươi cầm một viên thức ăn cho chó đứng đó làm nhảm nửa ngày, còn kêu ta nhảy xuống thuyền, ngươi để quên não ở nhà rồi hả?

Phụt!

Câu nói này suýt nữa làm cho tên hộ vệ áo đen tức hộc máu.

"Thức ăn cho chó?"

"Ngươi lại dám nói đan dược hoàng phẩm của ta là thức ăn cho chó?"

"Mắt chó của ngươi mù rồi à!"

Hắn giận dữ quát lên.

Tuy nhiên, Lâu Bản Vĩ lại không nhanh không chậm liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ta gạt ngươi làm gì, thứ rẻ mạt mà cẩu tử nhà ta hay gặm chính là cái này!"

"Ngươi."

Lâu Bản Vĩ hoàn toàn không coi hắn ra gì, lại còn sỉ nhục hắn như vậy, hoàn toàn chọc giận hộ vệ áo đen, cả người hắn run rẩy, cặp mắt lóe lên lửa giận mãnh liệt.

"Ngươi, cái tên người phàm đê tiện này, hôm nay ta dù có mạo hiểm chọc giận tôn thượng, cũng phải giáo huấn ngươi thật tốt"

Vừa nói, hắn chuyển động bàn tay, hóa thành một bộ móng vuốt sắc bén, bắt lấy cổ Lâu Bản Vĩ.

Nhưng hắn không ngờ tới là, mắt thấy sắp bắt được Lâu Bản Vĩ, người sau hơi nghiêng đầu một chút.

Sắc mặt hộ vệ áo đen đại biến.

Rõ ràng hắn khống chế rất tốt lực, nhưng không giải thích được, hắn ùm một tiếng, cả người rớt xuống sông.

Dịch Phong và Hoang Vô Kính đang trò chuyện vui vẻ thì nghe có động tĩnh ở phía sau, vội vàng quay đầu nhìn.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Dịch Phong kinh ngạc nói.

Nhưng Hoang Vô Kính nhíu mày.

Hắn biết rất rõ hộ vệ này của hắn có thực lực như nào, nhưng làm sao có chuyện đột nhiên rớt xuống sông được?

Sau khi lên bờ, Hoang Vô Kính trực tiếp chuyển ánh mắt dò hỏi tới thị vệ áo đen.

"Tôn thượng ta, ta ta ta..."

Hộ vệ áo đen mặt đỏ bừng, ấp úng nửa ngày cũng nói không ra lời.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hoang Vô Kính trầm giọng hỏi.