Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 332: Ghép bàn




Khi đến tòa thành tiếp theo, Dịch Phong đã đói đến mức bụng kêu vang.

Họa vô đơn chí là tòa thành này rất nhỏ, Dịch Phong đã phải tìm kiếm rất lâu mới thấy một nhà hàng.

Nhưng khi bước vào xem, mới phát hiện ra rằng nơi này đã sớm có rất nhiều người, không còn một chỗ trống nào cả.

Dịch Phong thực sự rất buồn.

Nói đến quán sau thì khó nói, ngồi đợi bàn ở đây thì không biết có phải đợi đến ngày tháng năm nào.

Tuy nhiên, Dịch Phong lại phát hiện ra ở chiếc bàn cạnh cửa sổ trên tầng hai, chỉ có một người đang ăn.

Đó là một nam tử trung niên, ăn mặc lịch sự, khuôn mặt đỏ bừng.

Cùng lúc đó, có một kẻ mặc đồ đen đứng đằng sau hắn, có vẻ là một hộ vệ, xem ra thân phận của nam tử kia cũng không bình thường.

Hơi do dự một chút, Dịch Phong bước tới đó.

Nhìn thấy Dịch Phong đi ngang qua, tên hộ vệ áo đen kia bước ra, muốn chặn Dịch Phong lại.

Nhưng nam tử trung niên lại xua tay nói: "Quay lại"

Sau khi nói xong, hắn nhìn về phía Dịch Phong, tỏ vẻ rất có hứng thú.

Hắn rất ngạc nhiên, người thanh niên này đến đây để làm gì.

Dưới ánh mắt dò hỏi của hắn, Dịch Phong vừa cười vừa chắp tay hỏi: "Huynh đệ này, ta thật sự rất đói rồi, nhưng khổ nỗi là không có lấy một chỗ ngồi, nên tranh thủ ngồi ghép bàn với ngươi có được không?"

Nam tử trung niên kia nhìn Dịch Phong nhướng mày.

Khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Ngồi cùng một bàn?

Người phàm trước mặt này có chút thú vị, hình như từ trước tới nay chưa có ai dám ngồi đối diện ăn cơm với hắn!

"Ngồi đi"

Hắn duỗi tay ra một cách bất ngờ.

Đúng là người tốt.

Dịch Phong vui mừng khôn xiết, tạo thế chắp tay về phía nam tử trung niên, sau đó ngồi xuống.

Khi nhìn thấy điều này, cả người của người hộ vệ kia lập tức toát ra hơi lạnh.

Nhưng nam tử trung niên không nói gì, tất nhiên là hắn không dám hành động hấp tấp.

Chẳng mấy chốc, đã có một vài món ăn trên bàn.

Dịch Phong không nói gì, bắt đầu dùng đũa ăn, Dịch Phong cảm thấy rất hài lòng sau khi ăn vài món.

Thêm một ngụm rượu nữa, càng cảm thấy thỏa mãn hơn.

Gọi ngay một bình rượu, nhưng vừa mới uống được một ngụm, đã cảm thấy cực kỳ khó uống.

Ngay khi Dịch Phong không biết phải làm gì, hắn phát hiện một chiếc lọ nhỏ tinh xảo bên cạnh người đàn ông trung niên đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Điều này làm cho mắt Dịch Phong đột nhiên sáng lên.

"Ừm, lão ca à, ta có thể uống chút rượu của ngươi được không?

Rượu ở nhà hàng này thực sự quá tệ." Dịch Phong cười nói.

Lời nói vừa nói xong, đã khiến ánh mắt của người hộ vệ kia chợt lóe lên hắc quang.

Người này thật to gan!

Mà nam tử trung niên kia cũng rất ngạc nhiên.

Đã ngồi chung một bàn với hắn thì thôi đi, vậy mà còn muốn uống rượu của hắn?

Thú vị.

Thực sự thú vị!

Những năm này, bất cứ người nào ở trước mặt hắn đều khúm núm, không dám thở mạnh một hơi.

Vì vậy, hắn đã không còn nhớ nổi lần cuối cùng hắn ngồi ăn cùng bàn với người khác là khi nào.

Càng không cần nói đến...

Còn có người dám đưa ra yêu cầu như vậy, muốn uống rượu của hắn?

Hắn ngăn bảo vệ phía sau lại, dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn về phía Dịch Phong, thong thả nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi có biết là rượu của ta không phải là thứ người thường có thể uống được."

Nói xong, mắt của hắn hơi nheo lại.

Hắn muốn biết là, rốt cuộc thì người phàm này sẽ phản ứng như thế nào đối với sự chèn ép của hắn đây?

Nhưng điều hắn ta không ngờ tới là, vẻ mặt Dịch Phong thoải mái nói của: "Vậy thì ta thực sự không phải là một người bình thường,"

Một giây này đủ để khiến người đàn ông trung niên càng thêm hứng thú, thong thả hỏi: "Vậy thì ngươi nói cho ta nghe thử, tại sao ngươi không phải là người bình thường?"

"Hãy nhớ, nghĩ kỹ rồi mới trả lời."

"Nếu câu trả lời không được, ta sẽ phạt ngươi vì tội lỗ mãng"

Dịch Phong gắp một miếng đồ ăn rồi bỏ vào trong miệng, mỉm cười nói: "Ngươi nói xem, nếu ta là một người bình thường thì ta sẽ ngồi ăn cùng bàn với ngươi sao?"

Nghe thấy vậy.

Nam tử trung niên kia giật mình.

Sau khi phản ứng lại, hắn cực kỳ tán thành.

"Được được được, hay cho một cái không bình thường"

Trong nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong đây ý vị sâu xa.

Nếu như nói, trước đó hắn chỉ thấy Dịch Phong rất thú vị, nhưng chỉ có vậy mà thôi.

Loại cảm giác này giống như một người, nhìn thấy một con kiến con sâu thú vị, hắn sẽ tâm huyết dâng trào ngồi quan sát, nhưng sau khi quan sát, hắn sẽ không còn chút hứng thú nào, dù sao thì con kiến con sâu cũng chỉ là con kiến con sâu...

Nhưng vào lúc này, hắn ta thực sự thay đổi cách nhìn đối với Dịch Phong.

Vì câu trả lời của Dịch Phong thực sự quá súc tích.

Không nói tới việc xử lý được sự chèn ép của hắn, mà còn nói trên cơ hắn, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác vẫn không thể phản bác lại được.

Bởi vì nếu hắn thực sự phản bác, thì sẽ không khác gì tự hạ thấp bản thân?

"Nào, ta rót cho ngươi một ly, nhưng chỉ có ly này thôi" Nam tử trung niên kia đích thân nâng bình ngọc lên, giúp Dịch Phong rót đây ly.